Lam Lam giúp y cởi áo giáp, thấy áo trong ướt đẫm rồi, nụ cười dần biến mất trên môi: - Đánh trận không thuận lợi à?
Vân Tranh uống một ngùm trà lạnh: - Ừm, không thuận lợi lắm, phá xong được tường thành mới phát hiện quân Liêu lại xây một lớp tường thành nữa, trên đường đi còn bố trí nhiều cảm bẫy.
- Rồi sẽ phá được thôi mà.
- Tất nhiên, có điều đại quân thêm một ngày ở ngoài, tiền lương sẽ chảy đi như nước...
- Triệu Trinh mà nghe thấy những lời này của chàng sẽ hổ thẹn lắm.
- Nàng nghĩ ta làm thế vì hoàng đế? Nhầm rồi, mỗi đồng tiền, mỗi hạt lương thực, mỗi gian nhà, mỗi xếp vải không phải vì hoàng đế mà sáng tạo ra, chuyện trên đời không phải cái gì cũng xoay quanh hoàng đế, nàng đánh giá quá cao cái ghế đó rồi, dại một lần còn chưa mở mắt ra hay sao?
Lam Lam hừ khẽ một tiếng: - Ngông cuồng đúng là bản tính của chàng, không thèm nói nữa, thiếp nấu cháo cho chàng đấy, mùi vị không tệ.
Vân Tranh xua tay rối rít: - Thôi, ta sợ ăn cháo của nàng ngủ mãi không tỉnh.
Lâm Lam cười nghiêng ngả, vỗ lưng y: - Nói như thế không sợ người ta thương tâm à?
- Ta nghe nói có một mỹ nữ tên Phan Kim Liên, gả cho một tên lùn, về sau mỹ nữ đó kiếm được nam nhân phong lưu tiêu sái, thế là làm giống nàng, cầm bát thuốc độc nói với trượng phu lùn:" Đại Lang, uống bát thuốc này là chàng khỏi bệnh." Nàng nói xem tên lùn có uống không?
Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574703/quyen-15-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.