Sau khi về tới lều thì Lam Lam cũng vừa vặn trở về, do vận động mạnh, hai má nàng đỏ hồng như táo chín, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn, y phục xộc xệch mồ hôi đầm đìa, bộ dạng ấy làm người ta rất muốn đè nghiến nàng xuống.
Chết tiệt, đều là do Hoa Nương dạy, năm xưa trước khi Lam Lam chuẩn bị tiến cung, Hoa Nương đột kích giáo dục nàng suốt hai tháng.
Nhớ tới Hoa Nương, Vân Tranh tự nhiên nhớ tới Ngũ Câu bế quan ở Bạch Vân Sơn, nhớ tới Tiếu Lâm ở lại trong hoàng cung muốn bảo hộ tiểu hoàng đế đến cuối đời, thậm chí nhớ tới Hàn Lâm lão đạo đã lâu không có tin tức.
Những người quen năm xưa gặp ở Đậu Sa quan, nay đều đã có nơi chốn.
Lam Lam quỳ bên cạnh Vân Tranh, cặp mông vẽ ra đường cong hút hồn của phụ nhân thành thục, không phải tiểu cô nương non nớt có thể so bì.
Bất kể lúc nào cũng khoe ra mặt đẹp nhất của mình đã thành thói quen sinh hoạt của Lam Lam, những thứ Hoa Nương dạy nàng năm xưa đều đã thành bản năng.
- Chàng nghĩ cái gì thế? Có phải nhớ tới Khinh Doanh và Thu Yên không? Thấy Vân Tranh ở bên cạnh mình mà mặt ngây ra, Lam Lam phụng phịu như tiểu cô nương:
Vân Tranh lắc đầu: - Không phải, ta đang nhớ tới ngày tháng ở Đậu Sa quan, nhớ tới Ngũ Câu, Hoa Nương, cũng nhớ tới Tiếu Lâm...
Lam Lam cười thảm: - Nếu vì thiếp mà phiền não thì không cần đâu, tiểu đệ cõng khỏi cửa, kiệu hoa đưa vào nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574700/quyen-15-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.