Vân Tranh vươn dài cổ nhìn đội nhân mã đằng xa, trong lòng muôn vằn cảm xúc xoắn xuýt với nhau, Hầu Tử đang ở bên cạnh khoa chân múa tay miêu tả lúc mình gặp Lam Lam thế nào.
Hàm Ngưu tay lăm lằm chùy mắt nhìn cỗ xe đầy cảnh giác, với hắn mà nói người đã chết còn sống lại quá quỷ dị.
Lặng lẽ chờ đợi đội xe đi không nhanh cuối cùng cũng tới nơi.
Đám thân vệ của Trần Lâm thoáng cái đã biến mất tăm tích, Trần Lâm lên đồi, vừa đấm vừa đá đuổi Hầu Tử và Hàm Ngưu đi, trong chu vi ba trăm bước chỉ còn Vân Tranh và chiếc xe ngựa lẻ loi.
Vân Tranh càng nghi ngờ, sao Trần Lâm lại nóng lòng tạo cơ hội cho mình và Lam Lam gặp riêng như thế, đất trên mộ Triệu Trinh còn chưa khô mà.
Nếu Trần Lâm muốn giết mình không cần phiền toái như thế, ông ta có muôn vàn cơ hội, chiến tranh chưa kết thúc, Vân Tranh không cần đề phòng Trần Lâm, một khi chiến sự kết thúc Trần Lâm muốn tới gần y cũng khó.
Vân Tranh nhìn bốn phía, thấy khói nhạt màu lam bốc lên, chứng tỏ người Tinh Bàn đã khống chế tình hình, chặn đứng giao thông.
Nhanh như vậy chứng tỏ Trần Lâm thực sự không có ý đồ giết mình, chủ động nhường quyền kiểm soát.
Đại thanh mã thong thả men theo con đường nhỏ tới cỗ xe ngựa lớn, rèm xe hai bên kéo lên, nhìn một cái có thể thấy hết cảnh trong xe.
Một nữ tử ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp ngồi đó, chỉ nhìn một cái, Vân Tranh khẳng định đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574696/quyen-15-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.