Rất nhanh cái chuông lớn nặng hơn vạn cân của Tướng Quốc tự gõ vang, tiếng chuông tức thì vang vọng đường lớn ngõ nhỏ Đông Kinh.
Cát Thu Yên vội vàng lấy từ trong bọc ra một miếng vài trắng, khoác lên người Vân Đình, nàng không có tư cách để trang cho hoàng đế, gài một bông hoa trắng lên tóc.
Còn về phần đám quan viên ngoài sân thì tốc độ càng nhanh, nàng vừa mặc áo tang cho Vân Đình thì khắp nơi thấy một màu trắng xóa.
Vân Đình nhìn lang yên tính xem cha rốt cuộc mất bao lâu mới biết hoàng đế chết.
Nếu như mình thông minh một chút phải chăng cũng có thể lợi dụng phong hỏa truyền thư? Giống như cha luôn viết cho mẹ bức thư viết bằng số xem không hiểu.
Cờ của tân hoàng đế dựng lên rồi.
Vân Đình vẫn cứ há mồm nghĩ, mình sau này không đánh được cái tên mặc long cổn phục kia nữa rồi, người bên cạnh hắn rất đông, đông hơn cả gia tướng của mình, Bàng gia gia không ngờ quỳ trước mặt tên khổn kiếp đó bẩm báo.
Sự tôn kính đó trước kia Vân Đình chỉ thấy người khác làm với cha, nếu Bàng gia gia đã quỳ rồi, cha mình về có phải quỳ không?
Nghĩ tới đó Vân Đình cực hận mình không đủ khỏe, tranh thủ cơ hội cuối cùng hôm qua đánh cho hắn một trận.
Nhưng mà mẹ hắn chết rồi, vừa rồi còn yên lành, thoáng cái đã chết, tên này thật đáng thương, cha mẹ chết sạch, không biết mẹ kế hoàng hậu có đánh hắn không, có bỏ đói hắn không?
Nghĩ tới đó quay đầu nhìn Nhị Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574676/quyen-15-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.