Bữa tối quản gia đến báo, Hồng Phúc tự quả nhiên trêu chọc vào Chúc Dung, một hỏa đầu công khi nấu cơm không cẩn thận làm lửa cháy lan đi, đoán chừng hai canh giờ nữa là cháy tan hết.
- Không ai bị thương chứ? Lục Khinh Doanh gắp cho Triệu Húc miếng sườn rán chua ngọt, hỏi:
- Bẩm phu nhân, khách phòng và chu điện của Hồng Phúc tự cách nhau rất xa, ở giữa còn có con suối, nên không lo hỏa hoạn.
- Lạc Lạc đang làm gì?
- Đại tiểu thư sai gia tướng giúp dập lửa, nhưng thế lửa quá lớn đã không thể dập được, lúc này không tiện làm phiền Bảo Ấn đại sư, nên đã về nhà.
Lục Khinh Doanh nhìn Triệu Húc chăm chú ăn, thở dài: - Lão Liêu, ngươi đi quyên cho Hồng Phúc tự năm trăm quan, Lạc Lạc khi ở chùa được Bảo Ấn đại sư chiếu có, lúc này nên tận lực.
Lão Liêu cung kính thi lễ rời đi, Lục Khinh Doanh nhìn Triệu Húc ngao ngán: - Tiên sinh ngươi phá đạo quán, ngươi đốt chùa miếu, sư đồ các ngươi đều không coi thần phật ra gì.
Triệu Húc lau miệng, giọng điệu nhạt nhẽo: - Nếu như thần phật có linh, vãn bối đã cầu khẩn bọn họ sáu năm, bố thí không dưới năm vạn quan, dùng đủ các loại lễ bái, tâm có thể nói đã quá chân thành, bọn họ nên hiển thánh cứu phụ hoàng khỏi đau bệnh rồi mới đúng.
- Phụ hoàng vãn bối chẳng phải hôn quân vô đạo, còn cầm mẫn trị quốc, nửa đêm đói muốn bát canh dê cũng không nỡ làm phiền nô tài, ân trạch phát khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574671/quyen-15-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.