Vốn Vân Tranh quyết tâm lờ ông già cổ hủ tới cùng cực này đi, ai ngờ Hề Cốc Tán thừa cơ cầm chén rượu đi tới, nhìn vào mắt Vân Tranh: - Lão phu xin Vân hầu xót thương nhân mạng, bỏ qua cho đám phụ nữ trẻ nhỏ kia.
Vân Tranh nghiêm túc nói: - Bọn họ đã thành gia quyến của lão tiên sinh, Vân mỗ sao còn dám làm hại, lão tiên sinh nói đùa rồi.
Hề Cốc Tán lắc đầu: - Bội tín bội nghĩa trong mắt nho gia là tội ác, nhưng trong mắt binh gia như Vân hầu, binh bất yếm trá, nói dối không phải là tội, nên lão phu phải xác nhận lần nữa, ngài không dùng âm mưu với họ.
- Nếu như Vân hầu thấy công huân ở Tây Kinh chưa đủ lớn, đừng ngại lấy đầu lão phu, một cái đầu của lão phu hơn ngàn cái đầu vô dụng kia.
Vân Tranh cười: - Hai quân giao chiến không từ thủ đoạn, bất kể gian kế gì trong mắt binh gia cũng là chuyện hợp lý, nhưng lão tiên sinh không cho rằng, bọn ta bất kỳ lúc nào cũng không biết chữ tín đấy chứ?
- Núi xương biển máu không phải là mỹ cảnh nhân gian, Vân hầu lại say mê với nó, vì lòng riếng mà chém giết vô số, công danh nhuốm máu là điều ngài muốn sao? Làm hầu gia rồi lại muốn làm vương gia, làm vương gia lại muốn làm hoàng đế, lòng tham vô cùng, không bao giờ là có điểm cuối, hầu gia đừng đi theo con đường đó.
- Vì bản thân, vì con cháu, sao không mau mau quay đầu.
Xác định Vân Tranh không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574653/quyen-14-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.