- Giới Phủ huynh, chớ nói vội, mau mau cho ta một nồi cơm mới được. Hề Cốc Tán khi gặp Vương An Thạch cố tình lờ Vân Tranh đi, lớn tiếng đòi cơm:
Ông ta theo thói quen cho rằng ở bất kỳ nơi nào tại Đại Tống, võ tướng chỉ là kẻ thừa lệnh, còn văn nhân thanh quý như Vương An Thạch mới là chủ sự.
Vân Tranh mỉm cười xoay người rời lều, nhường chỗ cho Vương An Thạch và Trần Lâm, nhìn Hề Cốc Tán một cái thôi là y biết đây là một người bị Tứ Thư Ngũ Kinh làm đầu óc dị hóa.
Loại người này cố chấp, nhận định điều gì là kiên trì tiến tới, đây là loại người đi đứng nằm ngồi cũng phải hợp với lễ nghi, đương nhiên nhìn thấy người hoặc sự vật không vừa mắt là thể hiện ra, không hề che dấu thái độ.
Cho nên tiếp xúc với loại người này khác nào bị hành xác.
Vân Tranh có thể giết Tiêu Đả Hổ, thậm chí ngũ mã phân thây thì văn nhân Đại Tống chỉ vỗ tay ca ngợi, nói không chừng hứng trí nổi lên làm thơ ca kỷ niệm.
Nếu Vân Tranh mà chém chết loại người như Hề Cốc Tán, kết cục của y sẽ không khác gì Nễ Hành gõ trống chửi Hoàng Tổ.
Sự tích văn nhân Đại Tống lấy mạng báo đáp tri kỷ nhiều không kể siết, đôi khi sự tán thưởng lẫn nhau này vượt qua quốc pháp.
Ví như Vương An Thạch bây giờ, nhìn bộ dạng đói rách của Hề Cốc Tán là hai mắt đỏ hoe: - Minh Đạo huynh, lần ấy từ biệt thoắt cái đã bốn năm, khi đó chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574646/quyen-14-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.