Lão Liêu thầm nhủ quả nhiên như thế, tuy trong lòng tức giận, bề ngoài vẫn ung dung cười nhẹ: - Ngũ thành binh mã ti là cái thá gì? Hầu Chi Thản còn bị lão gia nhà đánh cho tàn phế, Bàng tướng giao chức quyền của hắn cho thái tử thân quân trưởng sử Triệu Duyên Niên, chỉ cần Lão Triệu không làm khó ở chuyện này, âm dương thư à? Chuyện nhỏ mà thôi, Vân gia ta đã phái gia nô tới ngũ thành binh mã ti lấy văn thư, đoán chừng đến nhanh lắm, không ảnh hưởng tới mở chợ buôn bán buổi sáng.
- Lão gia nhà ta thường nói vùng Tần Châu nghèo khó, bách tính nhiều tai nạn, mấy năm qua không có binh tai nữa, chỉ cần bọn họ chịu khó phấn đấu, Vân gia sẽ toàn lực tương trợ.
Ngưu Thiên Thu đứng lên thi lễ: - Hầu gia năm xưa trú binh ở Tần Châu, không tơ hào của dân, lại càng đánh một trận định càn khôn giúp bách tính trừ họa binh tai, vì sinh kế bách tính đương địa mà làm ra hoàng kim can, bách tính Tần Châu không ai không cảm kích.
- Ba mươi vạn cân hoàng kim can lần này liên quan tới cuộc sống bách tính đương địa, chẳng phải là chuyện làm ăn riêng của Ngưu mỗ, mong các vị cao hiền nâng đỡ, dù tại hạ hay bách tính Tần Châu đều cảm kích bất tận.
Đám đông xung quanh không lên tiếng, tuy Vân gia đã tỏ thái độ rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn nhìn Triệu Thục Nhân.
Triệu Thục Nhân đặt cốc trà xuống, thở dài: - Quy củ là thế đấy, chỉ cần Ngưu huynh đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574628/quyen-14-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.