Trần Thụ cảm giác hai tay mình sắp gãy rồi, thiết thương đã bị lang nha bổng đập oằn đi, tay toạc máu, cái tên Hãi Hồ Nhi bị vụ nổ làm dở sống dỡ chết vẫn không buống tha hắn, vung lang nha bổng đập liên hồi.
Một mũi nỏ tiễn xuyên qua đầu Hãi Hồ Nhi, lang nhã bổng nặng nề rơi xuống, Trần Thụ miễn cưỡng gạt được ra, dùng trường thương chống thi thể của hắn, kiệt sức nằm đó thở đến khi được Triệu Bình kéo ra ngoài.
Phóng mắt nhìn lại, đã không còn thấy bóng dáng tên Hãi Hồ Nhi nào, nhưng huynh đệ bên cạnh, đội trăm người giờ còn chưa tới mười người.
Trần Thụ phẫn uất hét lên, khắp nơi là cảnh tượng như ngày tận thế, cả con phố náo nhiệt, từ khi người Hồ tiến vào Lan Châu đã hủy hoại không còn gì nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng tù và trầm trầm, nghe có chút thê lương, người Hồ đang gọi những kẻ còn sót lại rút lui.
- Đội chính, chúng ta đi thôi chứ?
Triệu Bình nhỏ giọng hỏi, người sống sót trong thành tụ tập lại, ánh mắt nhìn bọn họ rất bất thường, hắn tin, nếu không phải trong tay mình có binh khí, đám người đó sẽ xông vào cắn xé mình:
Cách đó không xa, Xuân Ca Nhi và Hồng Ưng lật cái cột nhà vẫn đang bốc khỏi, mở cửa đường hầm nối nhau đi vào.
Không ai nói gì cả, dọc đường chỉ có tiếng ho của Hồng Ưng, hủy diệt cả một tòa thành mình sống năm năm trời, lúc lập kế hoạch khác với lúc thực thi, tâm tình ai nấy đều nặng nề.
Xuân Ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574602/quyen-14-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.