Lan Châu thành, không chắc có thể gọi nó là thành không bởi vì cái đống gạch đổ nát mấp mô chỗ có chỗ không kia miễn cưỡng phân ra giới tuyến trong và ngoài, chứ chẳng ai gọi nó là tường thành hết.
Dù sao cái tòa thành sập sệ đổ nát đó lại là trung tâm giao dịch ở miền tây bắc, là điểm trung chuyển hàng hóa giữa Tây Hạ và Đại Tống, hai nước chỉ có đúng hai địa điểm để thương nhân tự do giao dịch đó là Lan Châu thành ở Tống và Ngân Tinh Hòa Thị ở Tây Hạ, bởi thế khách lạc đà ngày đêm qua lại như mắc cửi, sự náo nhiệt không cần nói cũng biết.
Trong thành có một cái hiệu nhỏ bán chè đậu, cũng khách khứa nườm nượp, cửa hiệu này do đôi tiểu phu thê kinh doanh, nam là Xuân Ca Nhi, nữ là Tiểu Man.
Xuân Ca Nhi không phải là cái tên hoàn chỉnh, nên hắn tự đặt cho mình một cái tên rất kêu là Dương Xuân, bởi vì có tay nghề làm chè đậu xám rất ngon, lạc đà khách và những đao khách ở Lan Châu đặt cho hắn một ngoại hiệu, gọi là Hôi Đậu Xuân, chẳng ai gọi hắn là Dương Xuân hết, thế là mèo lại hoàn mèo.
Tiểu Man vẫn mỹ lệ như xưa, năm năm sống ở biên ai không tước đoạt đi vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn thêm vài phần quyến rũ của phụ nhân thành thục, chỉ cần nàng xuất hiện trong cửa hiệu, cái hiệu nhỏ của nàng luôn chật kín khách.
Một lạc đà khách thô hào bẩn thỉu lặng lẽ đưa tay hướng trời cặp mông tròn trịa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574582/quyen-13-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.