Vân Tranh nhìn những thi thể thất khiếu chảy máu, một cỗ xe chín oan hồn, nữ tử khi còn sống đẹp tới mấy, trúng độc thân vong cũng trở nên nanh ác, sáu thi thể nữ, mười ngón tay toàn máu, đó là lúc độc phát tác cào đất hoặc tường tạo thành.
Một thi thể nam đi giày quan, đai bạch ngọc, Lão Liêu thấy lão gia nhìn tới đó thì cời đai ngọc xuống lau sạch đưa lên.
- Nhị mã phối nhất yên! Thì ra là lại bộ viên ngoại ti lang trung Phùng An, nghe nói người này tuấn mỹ bất phàm, thi họa song tuyệt, là nhân tài hiếm có của Đại Tống, sao lại ở đây?
Lão Liêu khom người đáp: - Người đưa tới nói, hắn cùng Bạch Liên hội yến tiệc, nhất là cùng hội chủ Diệu Nguyệt vô cùng thân mật.
Vân Tranh nhìn hết chín cỗ thi thể, hỏi: - Khúc Chung nói có tung tích của người Liêu, đâu rồi?
- Lão gia, theo như báo về thì sau khi nhà ta tập kích thất bại phải bỏ chạy, còn bị bắt con tin, Bạch Liên hội mở tiệc mừng công thì bị chúng ta diệt trọn ổ, lão gia cũng biết họ chỉ phụ trách giết người, thứ khác đều không nghe ngóng.
- Số thi thể này phải biến mất, ai xử lý hậu sự?
- Thê tử của Khúc Chung!
Vân Tranh ngớ ra: - Hả?
- Lão gia, Mai thị ở Đảo Sa môn làm việc này, có tài nghệ đặc thù.
Vân Tranh nhíu mày: - Đó là ở trên đảo, còn bây giờ...
Lão Liêu đi tới gần Vân Tranh nói nhỏ: - Mai thị kỳ thực đã chết rồi, vị này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574578/quyen-13-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.