Khi đường phố mới lên đèn là lúc Đông Kinh đẹp nhất, cũng là lúc phố xá đông đúc rộn ràng, người Đông Kinh sau một ngày bận rộn luôn thích gọi thêm vài hảo hữu tới mã hành nhai làm vài chén, cùng tán gẫu những chuyện xảy ra trong ngày.
Chẳng cần món ăn hoa mỹ, một vò rượu gạo, một bát cơm to, ít dưa chua, đậu rang, đủ bọn họ lai rai tới nửa đêm.
Ca kỹ bán nghệ, chuẩn bị giọng hát, đôi mắt như biết nói mở to chớp chớp lấy mất hồn người.
Mọi thứ đã sẵn sàng cho một đêm không ngủ, vậy mà lại có một thớt chiến mã phóng như bay bấp chấp người đi đường, trên ngựa là kỵ sĩ mặc khải giáp, dù ngựa đã phóng hết tốc lực, hắn vẫn ra sức thúc dục, như có ác quỷ đuổi đằng sau.
Thế là đường phố náo loạn, tiếng kêu cha gọi mẹ vang vọng khắp phố.
Văn sĩ phong lưu ném quạt gấp, nữ sĩ tha thướt rơi khăn che mặt, thương nhân béo tốt giữ mũ khỏi bay nhưng quần ướt sũng. Nồi lớn úp lên đầu bà tử bán chè ngọt, tiểu nữ tữ la hét chói tai, tấm biển bánh bột Trương gia rơi xuống quầy bán thịt, người bán cá đang biểu diễn khoái đao mổ cá thì dao vẫn trong tay còn cá chẳng biết đâu rồi.
Tiểu nam hài mất trống, tiểu nha đầu mất tú hoa hài.
Một thanh đoản đao từ sau phi tới, đó là đao lóc xương của Trương đồ tể, thiết đao nặng đề đập mạnh vào lưng kỵ sĩ, kỵ sĩ phun máu, hạ thấp người ôm chặt cổ ngựa, càng chạy thục mạng.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574562/quyen-13-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.