Chương trước
Chương sau
Vân gia trừ Lục Khinh Doanh ra thì đều là động vật ăn thịt, chuyện này Thục phi rõ vô cùng.
Hiện giờ hoàng đế càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, hoàng hậu ngày càng trở nên nguy hiểm, dưới tình huống đó chuyện duy nhất nàng có thể làm là cho đám cá ở trong ao sen ăn thức ăn trộn bã rượu, khiến chúng lờ đờ.
Mấy năm qua hoàng đế nằm liệt giường, Thục phi nghiên cứu rất kỹ những nơi có thể dùng làm lãnh cung ở trong cung, đồng thời có một số bố trí nhỏ trước.
Tất nhiên nàng có chú ý tới thiên lao, thậm chí suy tính nếu phải sống ở đó cả đời, thì làm sao phải sống có thoải mái, kẻ sống lâu nhất mới có khả năng giành thắng lợi, đó là phép tắc không bao giờ thay đổi.
Nàng đã nhận ra được bất luận trí tuệ hay kinh nghiệm, bản thân đều có nhiều thiếu xót, nhưng nói về sự kiên cường, nàng không thua ai.
Khi Vân Tranh bị đưa vào thiên lao, Thục phi liền ra một mệnh lệnh mơ hồ cho đám thị vệ tâm phúc đã bị nàng mua chuộc. Không được chủ động tiếp cận Vân gia, chỉ khi nào người Vân gia có yêu cầu mới giúp.
Những người đó đều là chỗ dựa cứu mạng của Thục phi trong tương lai, giờ nàng dùng giúp Vân Tranh, đủ thấy tình cảm của nàng giành cho Vân Tranh lớn tới mức nào.
- Vân hầu rất thoải mái hưởng thụ.
Nghe thiếp thân thị nữ Minh Tú báo cáo tình hình Vân gia, Thục phi cười rất vui vẻ, Vân đại ca nhất định hiểu tâm ý của mình, mình và huynh ấy vốn là một đôi trời sinh... nàng cực thích sự ăn ý giữa hai bên.
Không cần một lời, lòng tự thấu hiểu.
Chỉ cần nghĩ tới Vân Tranh, trong lòng nàng như có ngọn lửa thiếu đốt, chỉ nước lạnh mới miễn cưỡng trấn áp được, liền hạ lệnh cung nữ lấy nước giếng, thời tiết hôm nay quá nóng.
Y phục tuột xuống, tấm thân trần truồng của nữ nhân thành thục mỹ diễm cùng với phần riêng tư nhất xuất hiện trước mặt Minh Tú, làm thiếu nữ hoài xuân đỏ mặt tía tai, dù nàng hầu hạ Thục phi cũng được vài năm, nhưng vẫn không quen lắm.
Thục phi chẳng ngại, ngắm nghía cơ thể mình trong gương, xoay một vòng mới bước vào thùng nước lạnh băng.
Nước giếng cực lạnh, Thục phi nhìn làn da sáng bóng như ngà voi của mình đang nổi lên lớp gai ốc li ti, nước lạnh bao quanh làm ngọn lửa trong lòng nàng lắng dịu đi không ít.
"Hoàng hậu giải quyết vấn đề này ra sao nhỉ?"
Thục phi đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu, cũng điều tra rất lâu, nhưng uổng công vô ích, hoàng hậu chưa bao giờ ở riêng với hoạn quan chứ đừng nói là nam nhân ngoài cung, trong tẩm cung của bà ta toàn là cung nữ, cả thị vệ cũng là nữ tử.
Chưa bao giờ thấy tâm trạng của hoàng hậu thất thường, nóng giận vô cớ, bà ta đã cường đại tới mức tuyệt dục rồi sao?
" Làm sao bà ta có thể cường đại tới thế?"
Thục phi từ trong nước đứng dậy, giang tay cho Minh Tú mặt đỏ rực mặc áo cho mình, động tác vô cùng ôn nhu như đang chăm sóc món đồ sứ tinh xảo nhất.
Minh Tú và một cung nữ khác kết thành tỷ muội, quyết định tương lai một khi xuất cung sẽ sống cùng nhau tới già.
Chuyện như vậy ở trong cung không phải lạ, rất nhiều cung nữ khi xuất cung đã bốn mươi tuổi, chuyện xuất giá khỏi nghĩ tới nữa, không ai hứng thú với lão nữ nhân bốn mươi hết, cho dù có nam nhân như vậy, đám cung nữ sống quen trong cung mắt cao hơn trời làm sao nhìn trúng được.
Khi đó nghề nghiệp duy nhất của bọn họ là thành ma ma giáo dưỡng cho nhà phú quý, đem lễ nghi hoàng cung đã giam cầm mình cả đợi dạy dỗ đại gia quý nữ bên ngoài.
Cùng các tỷ muội ngày xưa nương tựa nhau sống cũng không tệ, nhận nuôi một hai đứa con, coi như cũng có gia đình chân chính.
Thục phi dùng ngón tay nâng cằm Minh Tú lên, móng tay dài đâm vào da thịt non mịn đó, mỉm cười, đưa tay kéo đai lưng nàng...
Một mỹ nhân đôi tám xinh tươi non tơ dần dần hiện ra, trên mặt đất y sam tán loạn, chiếc yếm đào xộc xệch, nửa bầu vú nõn nà, núm vú hồng tươi như nụ hoa e ấp chực nở, Thục phi cười càng thêm vui vẻ, tiếp tục trò ác của mình, cơ thể này rõ ràng chưa qua tay nam nhân, non nớt nhưng đầy nhựa sống, vòng eo nhỏ nhắn, bờ mông tròn lẳn, cái bụng trơn mịn, cỏ thơm thưa thớt …
Thục phi dõi ánh mắt xuống đó, chợt nàng cảm giác mình phát hiện ra bí mật của hoàng hậu rồi.
Từ xưa tới nay hoàng hậu luôn cho người ta cảm giác hiền hòa chính trực, là bậc mẫu nghi thiên hạ đích thực, đức hạnh gần như không thể chỉ trích, một năm cũng không gần gũi hoàng đế mấy lần, không ai dám nghi ngờ khuê danh của bà ta, chút tin đồn cũng không có.
Trong hoàng cung đây là điều cực kỳ hiếm có, cho dù là Thục phi nàng, thấy Vân Tranh cũng sáng mắt.
Thục phi tìm được kẻ tung ra tin đồn đó, là một cung nữ trong cung Trương hiền phi, nàng không làm gì được hoàng hậu, chỉ có thể cúi đầu làm phận nhỏ, nhưng người khác thì nàng không khách khí, cung nữ kia bị Trịnh Bân đánh chết ngay trước mặt Triệu hiền phi, hoàng đế còn nói xử phạt như vậy là quá nhẹ.
Tất nhiên là nàng biết dáng vẻ mình khi mình nhìn thấy Vân Tranh như thế nào, hai mắt tỏa sáng còn là nhẹ, có thể nói chuyện bình thường với y đã là nhờ sức khống chế cực cao rồi.
Gặp nhau thì đạm bạc, nhưng trong rất nhiều đêm, Vân Tranh tiến vào giấc mơ của nàng, hoặc ôn nhu, hoặc thô bạo dày vò...
Chính vì giấc mơ đó mà Thục phi thích ngủ sớm, hi vọng mình có thể sớm chìm vào giấc mộng, chỉ có trong mộng, khi đó nàng mới là thiếu nữ từng ngồi trong xe ngựa nhìn Vân Tranh lười biếng dùng chân chỉ huy trâu.
Tiếng kêu của cung nữ đánh thức Thục phi, nàng phát hiện ra tay mình đang bóp chặt bầu vú non mềm như chim câu của Minh Tú, thản nhiên buông tay ra mỉm cười: - Mặc y phục vào, tới chỗ nữ quan quản sự nhận mười quan tiền thưởng, đi đi.
Minh Tú vội vàng mặc y phục vội vàng rời đi, Thục phi nằm xuống ghế tựa, nhìn năm ngón tay như vẫn vấn vương chút cảm giác, cười khẽ: - Té ra hoàng hậu lại thích món này...
Ngẫm nghĩ một lúc gõ chuông, bảo thị nữ gọi Trịnh Bân tới.
Trịnh Bân tới một lúc rồi đi, thân là nhân vật số ba trong hoàng cung, hắn không chỉ là thái giám quản sự trong Tử Thần cung của Thục phi, đồng thời là đại bạn của thái tử Triệu Húc.
Năm năm qua, Trịnh Bân không nhớ mình đã giết bao nhiêu hoạn quan cung nữ, tóm lại bây giờ hắn xuất hiện ở đâu, đám cung nhân đều không dám ngẩng đầu lên.
Lão tổ tông Trần Lâm thì toàn bộ tâm tư đặt ở Mật Điệp ti, thúc thúc Trâu Đồng Minh làm cái mồm cho hoàng đế, vì vậy chuyện vụn vặt trong hoàng cung đều do một lời Trịnh Bất định đoạt.
Tào hoàng hậu đã nhiều lần tìm cách thay thế Trịnh Bân nhưng đều thất bại, vì hoàng đế không cho, thái tử không cho, đến ngay cả Trần Lâm mấy chục năm không xen vào chuyện nội cung cũng không đồng ý.
Hoàng đế sở dĩ đồng ý mà nói vì với hắn bây giờ thêm một việc chẳng bằng bớt một việc, thái tử không đồng ý thì dễ hiểu, Trịnh Bân là người ngoài duy nhất mà nó tin tưởng, còn Trần Lâm thuần túy không muốn hoàng hậu nhất thống hậu cung, ông ta nhiều lần thăm dò Thục phi, nhưng Thục phi giả ngốc, tựa hồ không hề hứng thú với quyền lực.
Trải qua nhiều năm rèn luyện, tuy tuổi mới chỉ trên hai mươi, trên người Trịnh Bân chẳng còn chút non nớt nào nữa.
Hôm nay sau khi xử lý vài chuyện thường nhật trong cung, quát tháo vài cung nữ, giống như một ngày bình thường, Trịnh Bân rời hoàng cung, đi vòng qua chợ đông đúc, cuối cùng tới một thương hành, thảo luận chuyện mua gấm Thục vào cung.
Chưởng quầy mới Trịnh Bân vào gian phòng ở hậu viện thương hành, chuẩn bị trà nước xong liền rời đi, từ đầu tới cuối không nhìn Thôi Đạt đứng bên cửa sổ.
Thấy Thôi Đạt sắc mặt chỉ có sự mệt mỏi, Trịnh Bân rót cho hắn một chén trà: - Không thuận lợi hả?
- Tướng lĩnh Hà Đông, ài, không cách nào móc nối được... Thôi Đạt cười khổ ngồi xuống: - Từ khi ta tiếp nhận sản nghiệp Vân gia, những người đó coi ta là kẻ địch, hơn nữa còn là loại kẻ địch không có bất kỳ đường thương lượng nào. Nay thống lĩnh Thái Nguyên là Lý Đông Sở, hắn chẳng qua là người được Vân hầu cất nhắc ở Nhạn Môn Quan, giao tình vốn không có mấy, vậy mà đuổi ta ngay ra khỏi thành.
- Ta nói rồi, nương nương muốn ta làm cầu nối với tướng lĩnh của Vân hầu là nhầm người, dù công công đi cũng tốt hơn ta.
Trịnh Bân trầm tư: - Những người đó rốt cuộc phục tùng Vân hầu tới cỡ nào?
- Lang Thản gần như muốn giết ta.
Trịnh Bân đi tới vỗ van hắn an ủi: - Có được thì có mất, chúng ta tuy bây giờ gian nan, nhưng chỉ cần đợi thái tử đăng cơ, đảm bảo Thương hành đất Thục các ngươi sẽ là thương hành lớn nhất thiên hạ.
Nực cười, trước kia theo Vân hầu bọn ta đã là thương hành lớn nhất thiên hạ, nhưng Thôi Đạt không nói ra: - Nghe bảo Vân hầu bị giam rồi?
- Đúng thế, nhưng là để tu tâm dưỡng tính, chuyên tâm nghiên cứu bắc chinh, đây là vinh diệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.