Khi mặt trời rời đỉnh núi thì Vân Tranh cũng rời nhà, ăn mặc đơn giản cưỡi đại thanh mã, vẫy tay cười với lão bà ra tận cổng tiễn chân, được Hàm Ngưu và Hầu Tử tháp cùng tiến cung, theo sau còn có một cỗ xe ngựa.
Hành động của Vân gia đêm qua có thể nói là đại nghịch bất đạo, quân bảo thần chết thần không thể không chết, người ta lệnh bắt Vân Nhị chín phần không phải Vân Nhị, nhưng Vân gia thì chắc chắn là đã khiêu chiến uy quyền hoàng gia, nên chuyến đi vào cung này sẽ có rất nhiều bất trắc, nhưng Vân Tranh không tin Triệu Trinh hành động lỗ mãng, như hôm qua y cũng không tùy tiện.
Trần Lâm dù rất mệt rồi vẫn cố gượng đứng ở cửa cung chờ đợi, nhìn Vân Tranh xuống ngựa, chắp tay cười với mình, nhìn hai thị vệ hoàng cung bị y sai bảo như chó lợn, xách cái rương gỗ vào hoàng cung.
Ông ta rất muốn chất vấn chuyện đêm qua, nhưng vì tôn nghiêm nên đành ngậm miệng.
- Hôm nay ta ta giảng bài rất quan trọng, đại bạn nên cùng nghe, vài thứ còn cần đại bạn đích thân giải thích cho thái tử mới được.
- Giáo dục thái tử là chuyện của thái phó, thái bảo và thái sư, làm sao lão nô dám tham dự, không hợp với quy củ tổ tông. Trần Lâm đáp lễ, giọng điều mềm mỏng hơn trước kia rất nhiều:
Vân Tranh cười chỉ cái rương: - Hai ta chiến đấu cả đêm, ông không định nghe kết quả à?
Vẻ mặt Trần Lâm tức thì vô cùng thú vị, chuyện này làm sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574551/quyen-13-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.