Chương trước
Chương sau
- Xảy ra chuyện gì? Lục Khinh Doanh ngay lập tức bỏ bát cơm xuống chạy ra hỏi:
Lão Liêu thở khó nhọc: - Lão nô đứng đợi ở ngoài cổng hoàng cung, có một hoạn quan ra nói Nhị gia vì tự ý xông vào hậu cung đã bị cấm vệ bắt rồi.
- Gan chó của chúng to lắm! Giọng Lục Khinh Doanh trở nên chói tai: - Người đâu, chuẩn bị xe để ta và lão gia vào cung hỏi cho rõ.
Lão Liêu đáp một tiếng lại vội vàng chạy đi, Lục Khinh Doanh chuẩn bị thay triều phục thì phát hiện trượng phu vẫn đang ngồi ăn mỳ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Chàng không đi sao?
Đây là đại sự, cần Vân Tranh lên tiếng thì Vân gia mới có thể bắt đầu cứu viện.
Vân Tranh nuốt miếng mỳ xuống, nhìn lão bà: - Ngồi xuống ăn cơm đi, trước khi cửa cung đóng lại phu thê nó sẽ về.
- Chàng chắc chứ?
Vân Tranh gật gật, tiếp tục ăn mỳ, hôm nay thịt trâu luộc không tốt thành ra giắt răng.
Lục Khinh Doanh tuy nóng ruột nhưng trượng phu đã nói vậy đành ngồi xuống, nàng chỉ ăn hai miếng đã đặt bát: - Phu quân, chàng phải nó lý ra, nếu không thiếp không ăn được.
Vân Tranh không ngẩng đầu lên giọng lạnh băng: - Vì bọn chúng không dám.
Lục Khinh Doanh tức thì không nói thêm nữa, len lén nhìn trượng phu bắt đầu lấy bát mỳ thứ ba, nàng biết sức ăn của trượng phu, hai bát là no căng bụng rồi.
Trong sân Vân gia có tiếng bước chân loạt xoạt của giáp binh, có điều không lâu lắm liền kết thúc.
Lục Khinh Doanh thấy Hàm Ngưu không biết từ khi nào đã mặc giáp trụ đứng đó sừng sững, suy nghĩ một chút rồi yên tâm ăn cơm.
- Tám mươi một giáp binh đã võ trang hoàn tất, nhân thủ ngầm trên phố nhận được lệnh tập hợp, đang tập kết. Lực lượng ở điền trang chuẩn bị vào thành, trước khi trời tối sẽ tới vị trí, một canh giờ nữa nội ứng ở tương tác giám và kho thuốc nổ sẽ nhận khẩu lệnh, sẵn sàng phá hủy hai nơi này.
- Nhị phu nhân dẫn các vị thiếu gia tiểu thư tới Tướng Quốc Tự, sau đó lên tuyền, đổi ba lần thuyền sẽ ẩn thân.
- Hiện giờ trừ ba người nhà Nhị gia thì toàn bộ lực lượng đã hành động theo kế hoạch dự phòng, có tấn công hoàng cung không, đợi lệnh lão gia.
Vân Tranh đặt cái bát trống xuống: - Lần này coi như một đợt diễn tập đi, chuyện chưa tệ tới mức đó đâu, bọn chúng thăm dò thôi, chúng ta cũng nên hoạt động một chút, tránh khi xảy ra chuyện thật lại lộn xộn.
- Hầu Tử, ngươi nói xem, có phải mấy năm qua lão gia ta nhẫn nhịn làm bọn chúng quên mất hổ uy của ta rồi hay không? Hừ, một đám người hèn nhát trốn trong tường thành như vỏ trứng nghĩ rằng mình ghê gớm lắm.
- Lão tử bực mình rồi... Nói với chúng, toàn quân giới bị đợi hiệu lệnh.
Hầu Tử nhận lệnh đi rồi, Lục Khinh Doanh cẩn thận múc một bát canh trứng đặt trước mặt trượng phu.
- Theo như kế hoạch lúc này nàng phải giải tán phó dịch, thu thập đồ tế nhuyễn, dẫn nữ quyến theo cửa sau cùng người tiếp ứng biến mất ở Biện Hà rồi đấy.
- Còn chàng?
- Tất nhiên sẽ dẫn đại quân công phá cổng Chu Tước, sau đó trốn vào núi, đợi đại quân triệu định bao vây, thu hút sự cho ý cho các nàng nhân lúc hỗn loạn rời Đông Kinh, Vân Nhị đưa các nàng ra biển. Ta cướp bóc trên đất liền, lấy vật tư trọng yếu, chuẩn bị sau này.
- Còn Đại Tống thì sao?
- Không quan tâm.
Lục Khinh Doanh không rời đi theo lời Vân Tranh nói mà hỏi rất nhiều, không chỉ quyết định hiện tại mà còn an bài sau này, nàng hỏi vô cùng chi tiết, ngay cả vấn đề khi không có y thì phải làm gì cũng không né tránh.
Hai phu thê tuy ngồi im tại chỗ, nhưng toàn bộ thế lực Vân gia ở Đông Kinh đã trở mình, rất kín đáo, không gây ra mấy gợn sóng, nhưng trong mắt những kẻ đang chú ý theo dõi, không khác gì sấm nổ chớp giật.
Đó là một buổi tối bình thường tới không thể bình thường hơn, Đoạn Hồng bận rộn cả ngày về nhà ăn cơm với thê tử, tán gẫu mấy chuyện vụn vặt rồi đẩy cửa ra ngoài.
Trong nhà nóng lắm, thê tử và vú nương, nha hoàn chuẩn bị cởi bớt y phục cho mát, hắn không tiện ở nhà, định ra quán rượu trên phố làm ít rượu đốt thời gian rồi nửa đêm vào nhà ngủ.
Mũi dao trong ống tay áo bị nhiệt độ cơ thể làm hơi nóng, tim hắn cũng nóng rực, theo kế hoạch thương lượng sẵn, đêm nay hắn phải giết ba người, người đầu tiên là hàng xóm của mình, một đô đầu thủy lộ quản hạt giới nghiêm thủy lộ.
Một thời gian dài Đoạn Hồng không muốn kết bạn với một kẻ tên Kim Đại Lộ, thậm chí cố ý xa lánh, nhưng dưới thế công nhiệt tình của cả nhà hắn, cuối cùng thành hảo hữu, ít nhất thành số ít người có thể uống rượu cùng Đoạn Hồng.
Nơi Kim Đại Lộ thích uống rượu nhất chính là quán rượu Phùng gia gần bến tàu, quán rượu không lớn, nhưng nhờ vị trí mà khách rất nhiều, người thứ hai Đoạn Hồng phải giết chính là Phùng Đại Đầu ông chủ quán rượu, không phải vì ông ta làm đồ ăn không ngon mà vì ông ta là người Mật điệp ti.
Mà nói thật thì Phùng Đại Đầu làm món ăn rất khó nuốt, làm ăn tốt vì rượu ngon.
Rất nhiều khách vào quán gọi rượu, nhưng lại bảo những phụ nhân bán rong chuẩn bị đồ nhắm cho mình, Lão Phùng cứ cười hì hì không phản đối, có khi còn nhiệt tình tiến cử món ăn cho khách, Đoạn Hồng biết phụ nhân có thể tới quán bán đồ ăn cơ bản có quan hệ với ông ta.
Chức trách của Mật điệp ti là thay hoàng đế theo dõi thiên hạ, thu thập dân tình, tra gian trừ hại, là tai mắt của đế vương, người như vậy ở Đông Kinh rất nhiều.
Giết Kim Đại Lộ và Phùng Đại Đầu rồi đội thuyền của Vân gia mới có đủ thời gian hành động, nếu cửa đều tiên đã bị người ta phát hiện tung tích thì những chuyện tiếp theo không thể hoàn thành, gia quyến Vân gia muốn bình an rời Đông Kinh chỉ có cách cường công thôi.
Hẹn Kim Đại Lộ tới quán rượu Lão Phùng, vừa ngồi xuống Lão Phùng vác cái mặt nhăn nhó mang tới một vò rượu, sau đó vội vàng về hậu viện, bỏ mặc chuyện làm ăn.
Kim Đại Lộ cười mắng: - Tên này thế nào cũng có ngày chết trên bụng nữ nhân.
- Nhu cầu của mỗi người thôi mà.
Kim Đại Lộ vỗ lớp si, cẩn thận gỡ vải che, rót cho Đoạn Hồng một chén: - Đáng tiếc, rượu ngon lại không có cá băng, nếu không uống sướng lắm.
Đoạn Hồng uống một ngụm, thấy rượu ấm ấm làm người ta khó chịu, hô to: - Băng bà tử có đây không?
- Có đây, có đây, quan nhân muốn cá băng à, bà tử đi lấy ngay. Một lão bà tử mặt choắt cười híp mắt trả lời sau đó xoay đi đẩy xe một bánh của mình tới, trên xe có một cái rương gỗ được bọc lớp chăn bông dày, mở nắp một cái là hơi lạnh tràn ra, bà ta múc ít băng vụn cho vào bát: - Ưu đãi ba mươi đồng.
Đoạn Hồng lấy tiền đồng ra trả, Kim Đại Lộ làm một ngụm lớn, vẫn không hài lòng: - Bà nhà nó, không cho băng thì không uống nổi, cho băng vào thì rượu nhạt đi, chỉ mùa đông uống rượu mới thống khoái.
- Trên đời này luôn có những chuyện không thể lưỡng toàn kỳ mỹ.
Hai người chén qua chén lại, chẳng mấy chốc uống hết vò rượu, Đoạn Hồng thấy đầu nằng nặng, nhìn quanh thấy cái gì cũng nhòe đi, hình như mình say rồi, đứng lên một cái thì loạng choạng ngã lăn ra bàn.
Kim Đại Lộ vẫn bình tĩnh phả ra một hơi rượu, hỏi Lão Phùng đi tới kiểm tra Đoạn Hồng: - Người này có vấn đề à?
Kim Đại Lộ lắc đầu: - Không rõ, có điều hắn từ Thục tới, thế nào cũng phải đề phòng, Vân gia hôm nay lạ lắm, toàn bộ gia nhân đều hướng về Vân phủ tập hợp, bên trên yêu cầu phải khống chế toàn bộ người Thục trong khu.
- Nếu Vân gia làm loạn, chúng ta phòng nổi không?
Phùng Đại Đầu lắc đầu: - Khó, trong tay Vân soái toàn đám hổ lang, nếu có xung đột, Đông Kinh khó tránh khỏi tan hoang.
- Chỉ mong đây là báo động nhầm.
Kim Đại Lộ thở dài vác Đoạn Hồng về nhà mình, chỉ cần qua đêm nay, Đoạn Hồng có phải người Vân gia hay không không quan trọng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.