Phu thê Vân Nhị ủ rũ quay về nhà, thấy đại ca nằm dưới gốc cây xem sách, Vân Tam gối đầu lên chân, nó thực sự là già rồi, banh mồm ra thấy răng đã cùn hết cả, bây giờ rất lười vận động, ăn cũng lười không suốt ngày rình mò nhà bếp để được Tịch Nhục cho miếng xương sau đó hớn hở chạy ra vườn tìm chỗ chôn nữa, giờ nó chỉ thích quấn lấy đại ca thôi, chẳng cần gì, chỉ cần nằm bên cạnh để đại ca thi thoảng đưa tay gãi đầu, thế là nó hài lòng. Còn nhớ lúc mới về Đậu Sa trại, nó còn cõng cả Vân Đình và Thiên Thiên chạy rong, vậy mà qua một mùa đông, nói già là già ngay được, Vân Nhị không phải là người đa cảm, nhưng nhìn cảnh này lòng không khỏi bùi ngùi. Triệu Uyển tới thi lễ, hai mắt đỏ hoe, nhìn là biết vừa mới khóc xong, từ khi biết hoàng đế không cho mình gặp mẹ, nàng chưa có ngày nào vui. Vân Đại ngước đầu lên liếc nhìn Triệu Uyển một cái, giọng lạnh nhạt: - Trước kia được gặp mẹ thì đùn đùn đẩy đẩy, trì hoãn lần lữa suốt, giờ không được gặp lại khóc khóc mếu mếu, hừm, không có đứa nào hiếu thuận hết. Triệu Uyển nghe đại ca nói thẳng ra như thế thì không nhịn nổi òa khóc, đại ca nói không sai, lúc nàng và Vân Nhị mới tới kinh, nếu muốn gặp mẹ thì không ai cản được, căn bản không tồn tại vấn đề gì, cho dù hoàng hậu không vui, nhưng vì ý chỉ tuyên nàng về kinh gặp mẹ, nên đó là chuyện hiển nhiên. Nhưng khi ấy nàng cố kỵ quá nhiều, khiến cho bây giờ cả hoàng cung cũng không vào được. Vân Tranh thấy Triệu Uyển khóc thương tâm đặt sách xuống: - Chuyện này phải ra tay từ chỗ hoàng hậu. Vân Nhị vừa khuyên nhủ lão bà vừa nói: - Đại ca, nay hoàng hậu và nhà ta là tử địch, làm sao bà ta chịu. Vân Đại lấy ấm trà đặt bên cạnh, vừa uống vừa nói: - Vì là kẻ địch nên mới dễ, chẳng cần kỵ húy gì cả cứ ngồi xuống ra giá, xem bà ta muốn cái gì. Chuyện này không liên quan tới bệ hạ, giờ bệ hạ tinh lực không đủ, dồn hết tâm ý vào thiên hạ, đâu rảnh quan tâm mấy thứ vụn vặt này. Vân Nhị nghi hoặc: - Vậy nhà ta lấy gì trao đổi với hoàng hậu? Vân Đại trừng mắt: - Hừ, càng sống càng đi xuống, tinh khôn hồi nhỏ đi đâu cả rồi, mai đi tìm một tên hoàn khố thân thiết với Tào gia, nói đùa là Vân gia bỏ năm lượng bạc ra có thể đút lót được hoàng hậu hay không? Vân Nhị mắt tròe xe, năm lượng bạc, thấy này đâu phải đàm phán mà là đi chọc giận người ta: - Vậy sau đó? Vân Đại ném ngay cuốn sách vào người Vân Nhị: - Sau đó đợi người ta lên cơn thách giá chứ sao, thế coi như là bắc nối được quân hệ rồi. Vân Nhị cười xấu hổ ngồi xuống gãi đầu Vân Tam, Triệu Uyển không khóc nữa nhặt cuốn sách, để bên tay đại ca. Vân Tranh hừ một tiếng: - Chạy khắp thế giới tìm bảo bối, chuyện ngu xuẩn như vậy mà cũng nghĩ ra được, muội đã làm mẹ rồi mà không biết Quách hoàng hậu lúc này muốn gì nhất à? Triệu Uyển mếu máo: - Muội không vào được ... Vân Tranh nóng máu giơ cuốn sách lên, nhưng vì đây là đệ tức phụ nên không tiện ném, đành bực tức bỏ tay xuống: - Ta nghe nói tâm trí của Quách hoàng hậu có vấn đề, bây giờ đã không vào được trong cung thì tốt nhất là dùng cách chỉ mai giải khát của Tào Tháo ổn định tâm tình của Quách hoàng hậu đã, tranh thủ thời gian giao dịch với hoàng hậu. Nói xong rồi mà Triệu Uyển cứ vẫn giương đôi mắt vô tri nhìn đại ca, đợi y nói tiếp. Vân Nhị quá hiểu Vân Đại rồi, vội kéo lão bà chạy đi, đằng sau vẫn còn truyền tới tiếng Vân Đại mắng mỏ đôi phu thê đần độn. Về tới viện tử nhà mình nằm ở phía nam hoa viên, Triệu Uyển giật tay ra: - Chàng kéo thiếp đi làm gì, thiếp đang đợi đại ca chỉ bảo. Vân Nhị mặt nhăn nhó: - Đại ca đã nói rõ lắm rồi, nếu hỏi nữa là đại ca sẽ giận thật đấy, đại ca rất ghét ai làm việc không chịu động não cứ dựa dẫm vào người khác. Mai ta đi tìm Vương gia lão tam, tên này thân thiết với Tào gia, chuyển lời không thành vấn đề. Nàng mau nghĩ cách ổn định tinh thần mẫu thân đi. Triệu Uyển ảm đạm nói: - Nếu hoàng hậu ra giá mà chúng ta không trả nổi thì sao? - Tào hoàng hậu là người thông minh, bà ta phải biết chuyện này lấy được bao nhiêu lợi ích, nếu bà ta ngu xuẩn đòi hỏi quá mức, ta hoài nghi làm sao bà ta leo lên được vị trí hoàng hậu. Phu thê phân công nhau làm việc, Vân Nhị phái người đưa thiếp mời Vương tam công tử mai tới Phàn lâu ăn cơm, sau đó về thư phòng tính toán mọi khả năng phát triển của sự việc này, đồng thời liệt kê ra một số vốn liếng trao đổi, cái gì bỏ được, cái gì giới hạn không thể đụng tới, gia tộc lớn không có chuyện nhỏ, đằng sau mỗi chuyện tưởng chừng hết sức nhỏ nhặt lại muôn vàn liên quan tới nhau. Trời tối từ lâu Vân Nhị mới rời thư phòng, về tới phòng ngủ thấy Vân Tâm đang khóc quấy, Triệu Uyển bế con đi vòng quanh, nhũ nương lo lắng nhìn công chúa tâm tình không tốt, chẳng dám lên tiếng bảo công chúa đưa con cho mình trông. Trẻ nhỏ rất mẫn cảm, mẹ không vui, tất nhiên con cũng không vui được, Vân Nhị đón lấy nhi tử ôm vào lòng dỗ dành, Vân Tâm dần dần nín khóc. Trên giường là đống quần áo cũ của Triệu, từ lớn đến nhỏ đều có, Triệu Uyển xếp quần áo theo thứ tự từ nhỏ tới lớn nói: - Phu quân, đây là trang phục và trang sức của thiếp, nếu mẫu thân nhìn thấy nhất định rất vui, nhìn quần áo cũng giống như nhìn thiếp lớn lên. Nếu không được nhìn con mình từ cục thịt đỏ hỏn lớn lên thành nữ tử mỹ lệ hoặc nam nhân dũng mãnh, với người mẹ mà nói đó là tiếc nuối lớn nhất. Bạc thái phi là người chu đáo, nên bà không vứt quần áo của Triệu Uyển đi mà cho vào rương lớn, ngày Triệu Uyển gả tới Vân gia mang theo thứ này. Vân Nhị thấy cách này rất tốt, để cho Quách hoàng hậu biết ngoài kia có khuê nữ vẫn đang nhớ tới mình, chắc chắn tâm tình ổn định hơn, giao Vân Tâm đặt Vân Tâm vào nôi, cầm một bộ quần áo ướm lên người nhi tử: - Lúc đó nàng không lớn hơn Tâm nhi bao nhiêu, nhưng sao lại mặc y phục này, ta biết bệ hạ rất tiết kiêm song cũng không tới mức tiết kiệm như thế chứ? Triệu Uyển hồi tưởng: - Thái phi nói khi còn nhỏ thiếp bé lắm, như mèo con vậy, người sợ không nuôi được thiếp cho nên chuyên môn phái ma ma ra ngoài cung mua y phục bách tính, bộ quần áo này thiếp mặc tới lúc hai tuổi ... Vân Nhị vuốt tóc thê tử, lại chỉ một bộ váy màu vàng, đó là trang phục công chúa nguyên bộ, cười: - Lễ cập kê nàng mặc bộ này, khi đó ta ở xa nhìn nàng, đại tẩu nói ta không có khí khái nam tử, không dám tự mình tặng nàng hoa ngọc. Nhưng đại tẩu không biết chỗ ta đứng là nơi nhìn ngắm mỹ nhân rõ nhất, một đám phụ nhân vây quanh nàng, nàng như con khổng tước kiêu ngạo, nói thật mũ khổng tước thái phi chuẩn bị cho nàng đẹp hơn mũ kim phượng của hoàng hậu ... Triệu Uyển nhoẻn miệng cười: - Thiếp còn nhớ khi đó chàng ôm vò rượu lớn đứng ở tây sương, khi chàng nói cười với đám Địch Vịnh, nhưng thiếp biết chàng nhìn trộm người ta. - Tất nhiên là nhìn nàng rồi, nếu không phải vì thấy chạy vào trà trộn với đám nữ quyến mất mặt thì ai rảnh đi nói chuyện với đám Địch Vịch. - Phu quân, có chàng ở bên cạnh thiếp rất yên tâm ... Triệu Uyển ngả vào lòng Vân Nhị thỏ thẻ: Chỉ là quên mất rằng trượng phu của mình vừa nãy bị đại ca mắng là ngu xuẩn, còn bị ném sách vào mặt. Cuộc sống ở Vân gia cơ bản mà nói là yên bình, sự kiện như Lạc Lạc chọc giận mẹ mình không có nhiều, không khí chung là yên ả, khách khứa tới nhà cũng không có mấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]