Chương trước
Chương sau
Chuyến đi vào hoàng cung này của Vân Tranh bắt đầu từ sáng sớm, đến khi về nhà thì phố xá đã bắt đầu lên đèn, y và hoàng đế tấu đối không nhiều, thời gian hoàng đế tạm nghỉ rất lâu, hơn nữa ý tứ phải truyền qua Trâu Đồng Minh, nên rất tốn thời gian, lại chẳng nói được bao nhiêu.
Buổi trưa ăn cơm ở hoàng cung, hoàng hậu theo lễ tiết có xuất hiện qua, nhưng thái độ vô cùng lãnh đạm, hai nhà vốn quan hệ có thể xem là không tệ, chỉ một nước cờ sai, giờ khó điều hòa được.
Hoàng hậu xuất hiện rồi thì Thục phi không tiện đi ra nữa, cho dù nàng cực kỳ khao khát được gặp nam nhân thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của mình, chỉ đành phái Triệu Húc ăn cơm cùng Vân Tranh.
Vân Tranh nhìn thì nho nhã, nhưng y ăn uống thì khủng khiếp, quen rồi, hồi nhỏ sống trong cô nhi viện, ăn chậm là đói, sau này sống ở quân doanh nhiều, xung quanh toàn đám người thô lỗ, vì thế chẳng sửa được.
Vốn Đại tướng quân có thức ăn riêng, nhưng Vân Tranh thích ăn uống là phải náo nhiệt, nên hay ngồi ăn chung nồi với quân tốt, đó cũng là một loại thủ đoạn lấy lòng quân.
Vèo một cái đánh bay con vịt quay, thấy Triệu Húc chưa ăn xong, lấy luôn cái đùi trong bát nó ăn, Triệu Húc không giận, còn toét miệng cười nhìn Vân Tranh ăn như hổ đói.
Vân Tranh biết vì sao nó vui mừng như thế, nhất định nó bị đám Bàng Tịch gò ép vào quy củ, giờ thấy lão sư thoải mái như vậy, có thể danh chính ngôn thuận nhìn vào đó làm gương rồi.
Buồi chiều Triệu Trinh ngủ dậy, lại tiếp tục tấu đối, chỉ có điều thêm Tư Mã Quang, hắn ngồi sau bàn ghi chép đối thoại của hai người.
Vì thế Vân Tranh ngoại trừ chuyện quân sự thì không phát biểu bất kỳ điều gì, dù hoàng đế rất muốn nghe ý kiến của y về biến pháp, Vân Tranh đều khéo léo tránh đi.
Ở vị trí nào lo việc nấy, không muốn người khác chỉ chỏ mình ở mặt quân sự thì cũng không nên ý kiến chính sách triều đình.
Trong quá trình đó vô tình nhìn thấy đôi mắt u oán của Lam Lam, Vân Tranh rợn sống lưng, vì loại ánh mắt này đã chứng kiến ở Ngỗi Minh rồi, Vân Tranh không muốn trêu chọc vào oán phụ khuê phòng.
Ánh mắt hoàng hậu cũng như muốn ăn thịt người, có điều khác Lam Lam, hoàng hậu đúng là muốn ăn sóng nuốt tươi y.
Làm Vân Tranh bất ngờ là bản thân Triệu Trinh, tuy hắn nằm liệt giường không thể cử động, nhưng sức phá hoại vấn là đế nhất thiên hạ. Nho Phật Đạo ba nhà hợp nhất với Đại Tống mà nói là rất có lợi, sau khi nghe Lỗ Thanh Nguyên phân tích, Vân Tranh cũng có chung quan điểm, nhưng Triệu Trinh lại muốn phá hoại điều này từ căn bản.
Triệu Trinh còn hỏi Vân Tranh đúc nhiều tượng vàng như thế, định hại hòa thượng ra sao, Vân Tranh chẳng dấu diếm, đại khái là nằm một chỗ quá lâu cũng buồn chán, nên hắn hạ chỉ tổ chức hội biện kinh ở Đông Kinh, lựa chọn ra hòa thượng ưu tú nhất thiên hạ.
Hắn rộng lượng giao quyền lựa chọn cho quan địa phương, người chiến thắng ở cuộc thi biện kinh sẽ được một con kim sí bằng, hoàng gia còn cho phép người thắng lợi xây một tháp phù đồ cao để đặt kim sí bằng trên nóc.
- Chẳng thấy hoàng đế tuyên bố quy củ, tức là chẳng có quy củ nào hết. Vân Tranh nằm trong bồn tắm, chân gác lên thành để Lục Khinh Doanh cắt móng chân cho:
- Nói thế chẳng phải loạn tung cả lên à, Đại Tống nay loại hòa thượng gì cũng có, giáo lý cũng hàng trăm loại, lấy ai ra làm người bình xét.
- Ha ha ha, tất nhiên là loạn, trước kia đám hòa thượng rảnh rỗi không có việc gì làm nam bắc tông thi thoảng đánh nhau, giờ có mồi nhử tha hồ đánh nhau vỡ đầu.
Lục Khinh Doanh đặt kéo xuống: - Sao bệ hạ nhiệt tình thế?
- Cân bằng mà, đây là trò hoàng đế nào cũng thích, giờ Phật Đạo quá mức hưng thịnh, nam bắc lưỡng tông ra sức chiêu mộ tín đồ, xây chùa miếu, nàng biết độ điệp bị đẩy giá lên cao thế nào không, thế mà người ta ùn ùn đi theo.
- Cứ tưởng tượng xem, mỗi năm hoàng đế tổ chức một lần biện kinh tha hồ mà náo nhiệt, hoàng đế có cách hay từ nàng, nếu dùng một lần thì lãng phí quá.
Lục Khinh Doanh thở phào: - Cuối cùng cũng ném được phiền toái này đi, dùng kim sí bằng làm phần thưởng, xem như bệ hạ thừa nhận việc làm của chàng ở Đại Lý rồi, hẳn không ai làm khó chàng trên đại điện nữa. Phải rồi, chuyện nhận đệ tử ra sao, thiếp thấy thái tử được nhiều người khen lắm, nói tương lai sẽ thành một vị quân chủ có triển vọng.
- Có triển vọng cái rắm, đứa bé đó bị hoàng đế dạy tới ngu người rồi. Vân Tranh khịt mũi nói: - Nó bị ta dọa sợ đái ra quần, ta còn lấy kiếm cắt tay nó chảy máu, đại nghịch bất đạo như thế rồi, cứ tưởng nó phải ghét ta lắm, nếu không phải làm lão sư của nó là tốt nhất, nếu không đeo danh hão ở đó thôi, chẳng cần vào cung dạy học, ai mà ngờ thằng bé đó có vẻ rất thích ta, nàng nói xem không phải ngờ ngẩn thì là gì … ài, dù sao cũng chẳng liên quan tới nhà ta, chúng ta sớm chuẩn bị ra biển ...
- Cha, con có cái này …! Hai phu thê đang nói chuyện với nhau thì Lạc Lạc rầm một cái đẩy cửa cười khanh khách chạy vào, Vân Tranh hết hồn vội vàng rụt người vào nước.
Không thẹn là phu thê, phối hợp rất ăn ý, Lục Khinh Doanh ngay lập tức xách tai Lạc Lạc ra ngoài, tiếp đó là tiếng Lạc Lạc gọi cha cứu mạng.
Một lúc sau Lục Khinh Doanh hầm hầm quay về, nhiếc móc: - Chàng xem, vào phòng không gọi cửa, nó có còn biết chút lễ số nào không, chàng chê bai người ta dạy thái tử này nọ trong khi chẳng không quản giáo nổi khuê nữ của mình.
- Nhìn cho rõ, đó là khuê nữ của ta, ai lại đi đem cách đào tạo kẻ điên đi dạy khuê nữ của mình.
Lục Khinh Doanh nghiến răng: - Trước kia Lạc Lạc còn biết quy củ, từ khi chàng về nhà, chàng xem nó làm gì, mặc nam trang, trèo cây, lội nước, biến thành tiểu bá vương không sợ trời sợ đất, còn không phải do chàng chiều sinh hư, nếu Đình Nhi mà cũng thành bộ dạng của Lạc Lạc, thiếp liều mạng với chàng.
Vân Tranh hơi chột dạ, không hiểu sao con bé đó mồm ngọt như vậy, làm y chẳng nỡ từ chối nó điều gì, đấu dịu: - Thực ra rất tốt mà, nàng xem Lạc Lạc vừa hoạt bát vừa khỏe mạnh, xinh xinh xắn xắn, vừa nhìn đã biết là đứa có phúc.
- Bất học vô thuật, phúc ở đâu? Không ngờ Lục Khinh Doanh chẳng nguôi giận mà còn lên cơn: - Thiếp năm tuổi học vỡ lòng, sau tuổi học lễ nghi, bảy tuổi học nữ giới, tám tuổi bắt đầu tìm hiểu thêu thùa, chín tuổi thổi được khúc Bình Sa Lạc Nhạn ...
Lại khoe cái này, Vân Tranh cố tình ngáp một cái rõ to, dài giọng nói cực kỳ đáng ghét: - Rồi mười tuổi được đạo sĩ phán có mệnh cửu dương thương quan, ha ha ha, toàn bộ thứ học trước đó thành lãng phí!
- Vân Trường Sinh, thiếp liều mạng với chàng ...
Trong khi phu thê Vân gia "đánh nhau" tưng bừng náo loạn thì lúc này hoàng cung đêm khuya vắng lặng, Thục phi ngồi quỳ bên cạnh nhi tử đã ngủ say, cẩn thận cởi vải buộc tay con mình, vết thương ở lòng bàn tay chỉ còn như sợi chỉ đỏ.
Thục phi thở dài, trước kia Vân Tranh dạy bảo Vân Nhị và huynh đệ Tô gia ra sao nàng rất rõ, hành động của y hôm nay giống một màn kịch chính trị hơn dạy dỗ đệ tử.
Hoàng đế không hiểu điều này, cho rằng Vân Tranh hết lòng chỉ dạy Triệu Húc, nhưng Thục phi sao không hiểu, nhìn bảo kiếm treo trên tường, nàng lại lần nữa thở dài, dùng thanh kiếm này làm tín vật nhận đệ tử hoàn toàn là đói phó, nếu như Vân Tranh toàn tâm toàn ý dạy Triệu Húc, đáng lẽ phải tặng thanh đoản kiểm tên Lục Y.
Đó là thanh đoản kiếm Vân Tranh lấy được từ chỗ Tiêu chủ bạ.
Nhìn khóe môi nhi tử vẫn mang nụ cười, lòng Thục Phi có chút đau đớn, đứa nhi tử ngốc của mình còn cho rằng đã thu được trái tim của trọng thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.