Chim én nô nức tha rơm xây tổ, một mùa xuân ấm áp lại về với đất Thục, năm nay thời tiết ấm áp thuận lợi hơn mọi năm, tuyết trên đỉnh núi cao tan đi, nước chảy róc rách qua khe suối, nụ đào he hé nở, cây cối trong ngoài thành đâm chổi nảy lộc xanh mơn mởn. Mùa xuân trở lại làm cho khung cảnh khắp nơi trở nên tươi đẹp nên thơ, bừng bừng sức sống, nhưng lòng người bao phủ màu sắc u ám.
Thương hành đất Thục vốn là niềm tự hào của người Thục, thương nhân đất Thục dù đi tới đâu cũng có thể vỗ ngực tự xưng danh giờ đối diện khoảnh khắc đen tối nhất từ khi thành lập.
Những người đồng ý rời vỏ Vân gia đang thất thế để đi theo hoàng gia không ngờ mình lại bị đẩy vào đường cùng nhanh như vậy, khi bọn họ chưa kịp thở phào vì Vân gia chấp nhận rút lui một cách êm thấm thì đối diện với cuộc tranh đấu thảm liệt của hoàng thương, những năm qua huân quý ngoại thích luôn nắm miếng thịt mỡ hoàng thương, bọn họ vừa đứng về phía hoàng đế, còn chưa thấy bất kỳ lợi lộc gì đã tự dựng lên vô số cường địch.
Quyền lợi có hạn, chia cho kẻ này một ít, người kia mất đi một miếng, tất nhiên không vì cùng một phe mà đối phương nương nhẹ, trái lại, xưa nay nội chiến mới là cuộc chiến khốc liệt nhất, đối phương đều có chỗ dựa vững trãi trong khi chỗ dựa lớn nhất của bọn họ đã không còn.
Hoàn cảnh bên trong là thế, khi đang thất thế trong cuộc chiến “tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574512/quyen-12-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.