Chương trước
Chương sau
Giờ đây cũng thế, chỉ cần có được hải đông thanh là lãi, kệ đám thương nhân người Tống khác căm tức, vì giá hải đông thanh đẩy lên cao tới mức người khác không mua nổi nữa.
Thông qua chiêu này, Vân Nhị nhanh chóng thành nhân vật được bàn tán nhất trên đảo Hắc Sơn, trong đó thân phận của hắn là được quan tâm nhất, khi thấy Vân Nhị mua hết hải đông thanh trên đảo chuyển sang nhân sâm thì thân phận con cháu phú hào thành vương hầu thế gia.
Người Nữ Chân đào sâm rất ít khi tới đảo Hắc Sơn, dù Tô Lạp Hải Nha rất cần sự viện trợ bên ngoài, hắn vẫn cao ngạo coi thường người Nữ Chân.
Vì thế người tới đảo Hắc Sơn bán nhân sâm đại bộ phận là người Khiết Đan và người Cao Ly, thương cổ Đại Tống khó vào sâu trong nước Liêu mua nhân sâm, trước kia không như thế, nhưng sau khi Liêu hoàng thiếu chút nữa mất mạng ở Áp Tử hà, thương cổ nước Tống chỉ cần tiến vào nước Liêu rất dễ biến mất giữa vùng núi trắng nước đen này.
Điều này làm cho giá nhân sâm ở Tống vô cùng đắt đỏ.
- Có nhân sâm ngàn năm không?
Tất cả người bán nhân sâm nhìn Vân Nhị như nhìn thằng ngốc, một tên không có chút kiến thức gì lại đi vào đám bọn họ bàn luận giá cả, đúng là đại xỉ nhúc.
Đại hỏa kế vội vàng giải vây: - Nhị gia nói nhân sâm ngàn năm không phải là nhân sâm ngàn năm tuổi, mà là ý nói một loại nhân sâm giá trị nhất thôi, vì như chúng ta thường nói ai đó mình cao tám thước vậy, chỉ là cách nói.
Một người Khiết Đan đội mũ da chó quay sang: - Không biết thì đừng nói linh tinh, lão tử nhìn thấy nhân sâm ngàn năm rồi, vốn đang ở trên mặt đất, thoáng cái đã biến mất, chỉ còn thấy cái mông trẻ con...
- Nói thứ không ai thấy bao giờ làm gì, nhân sâm tốt có đấy, theo ta biết thành chủ phủ có một củ nhân sâm bốn trăm năm, thành chủ cũng có ý bán. Có thương nhân Cao Ly giọng mỉa mai: - Nhưng báu vật tuyệt thế như vậy tên nam man các ngươi làm sao mua nổi.
Nghe đám thương cổ kháo nhau, Vân Nhị hớn hở chắp tay cám tạ người Cao Ly đó, miệng vẫn cười toe toe nhưng lại bảo đám Nghiêm lão đại: - Đánh hắn, hắn bảo ta là nam man.
Đám người Nghiêm lão đại xông lên, người Cao Ly kia hình như cũng rất có lai lịch, thấy người Vân Nhị xông tới cũng rút vũ khí nghênh đón.
Đám Nghiêm lão đại từ khi thấy tên sát thủ một quan kia giết người trắng trợn giữa đường mà chẳng ai quản liền thích nơi này, thực sự quá thích hợp đám người bọn họ.
Thế là một tên võ sĩ Cao Ly trúng ngay cú đấm vào cằm bay đi, tên khác bị roi quấn cổ kéo mạnh về phía trước, thoáng cái khu bán nhân sâm biến thành náo nhiệt như đấu trường.
Những tiếng ối á vang lên liên hồi, nhưng người khác chỉ né tránh mà không bận tâm, Vân Nhị tới nơi này hơn một ngày, mặc dù ngông nghênh một chút, nhưng chỉ cần mua hàng là trả tiền, chưa từng nợ ai, nên rất nhiều người muốn mua bán với y.
Thương cổ Khiết Đan xoa tay nói: - Xem ra công tử muốn mua nhân sâm thượng đẳng thật, chỗ ta có hai củ nhân sâm miễn cưỡng lọt vào mắt công tử, nhưng giá hơi đắt một chút đấy.
- Mau, mau lấy ra xem.
Thương cổ Khiết Đan vào xe ngựa lấy ra hai cái hộp gấm, bên trong đúng là chứa hai củ nhân sâm râu ria hoàn chỉnh, so với nhân sâm bày bên ngoài, không chỉ to mà còn đẹp hơn nhiều.
- Đây là nhân sâm hai trăm năm, không biết công tử định trả giá thế nào?
Đại hỏa kế xem xét một hồi rồi gật đầu, đây đúng là nhân sâm mà không phải củ cải, còn giá cả tất nhiên nhị gia định đoạt.
Vân Nhị đóng hộp gấm lại, gật gù: - Vàng bạc mang tới nơi này không tiện, ta có mấy viên trân châu, ngươi xem có thể trao đổi không? Nói rồi lấy ra hai viên trân châu to như trứng vịt.
Liêu Đông thực ra không thiếu trân châu, đông châu nơi này là loại trân châu nổi danh, to tròn bõng mịn, còn phát ra ánh sấng ngũ sắc, làm đồ trang sức thể hiện được thân phận cao quý, rất được người Khiết Đan yêu thích.
Người Khiết Đan nhìn viên trân châu nói: - Đây là nam châu.
- Đúng là như thế, có đổi không?
- Tất nhiên, tất nhiên.
Người Khiết Đan suy nghĩ một lúc rồi chấp nhận, nay người săn trân châu ở nước Liêu rất ít, trân châu cực phẩm dựa vào hải đông thanh để bắt, giờ hải đông thanh trở thành hàng hóa được ưa chuộng, so với một năm kiếm được vài hạt châu phẩm chất không tốt, chẳng bằng bán hải đông thanh với giá cao cho chắc.
Đây là cách giết gà lấy trứng, mọi người biết, nhưng không có lựa chọn nào khác.
Hậu quả chiến tranh cuối cùng đổ lên đầu người dân, hai trận chiến quan trọng liên tiếp chẳng được gì, thu hoạch duy nhất là quân tốt tử thương vô số, quân đội chiến bại càng cần vỗ về, Da Luật Hồng Cơ gần như vét sạch kho tàng của hoàng cung, nên vì sao hắn mạo hiểm mưu đồ bảo tàng tổ tiên để lại.
Thế nên ai cũng biết tên dư nghiệt Bột Hải Tô Lạp Hải Nha có dã tâm gì, nhưng nước Liêu chỉ có thể vỗ về hắn, hi vọng hắn tiếp tục kính hiến các loại tài vật cho nước Liêu, còn về chuyện hắn muốn lập quốc thì tương lai hẵng tính.
Đại hỏa kế hai tay bê nhân sâm Nhị gia mua, cười híp cả mắt.
- Khoan đã, nhân sâm đó của ta, ngươi cướp nhân sâm của Nhị đại vương, Nhị đại vương không tha cho ngươi.
Một người Cao Ly đội cái mũ cao, quần áo thùng thình chạy tới quát tháo, chưa nói xong bị Dực Hỏa Xà đấm một phát vào mồm.
Vân Nhị nghi hoặc, đại hỏa kế biến sắc nói nhỏ: - Nhị gia, tên này xem ra là người của Nhạc Lãng hầu Vương Cảnh, tam nhi tử Cao Ly vương, mẫu phi của hắn là Cao Ly Lý phi Hàn thị, lai lịch không nhỏ.
Mấu năm trước khi Cao Ly còn chưa cắt đứt cống nạp Đại Tống, Vân Nhị ở quốc tử giám có gặp vài sĩ tử Cao Ly, bọn họ cũng đều là con cháu hoàng tộc, bất kể từ khí độ hay cử chỉ rất ôn hòa, học tập thì nhiều sĩ tử Đại Tống không theo kịp.
Thương nhân Khiết Đan giải thích: - Thấy ngươi tìm mua nhân sâm rồi lại đánh người, nên người Cao Ly cho rằng nghĩ rằng các ngươi định ăn cướp. Vừa nói vừa chỉ cái xe ngựa cùng sạp bán nhân sâm bên cạnh.
Người mua hàng thành kẻ cướp đúng là chỉ có ở cái nơi không tồn tại pháp luật này. Nghiêm lão đại giữ thân phận, sau khi đánh ngã võ sĩ Cao Ly đầu tiên thấy đối phương không phải địch thủ của mình thì lui về, nghe nói vậy đi thẳng tới bên xe ngựa, vén rèm lên chỉ thấy một phụ nhân y phục hoa lệ sợ hãi co ro trong thùng xe, bên cạnh là bảy tám cái hộp bọc rất đẹp.
Lấy một cái hộp mở ra cho đại hỏa xem, đại hỏa kế nhảy cẫng lên: - Nhị gia, thứ này còn tốt hơn cả củ vừa mua.
Nghiêm lão đại chẳng chút khách khí lấy hết nhân sâm đi, nếu đối phương đã vu cho mình ăn cướp, mình lại không cướp thì phí quá, vả lại ở đảo Hắc Sơn này nếu không có thực lực bảo vệ tài sản của mình thì bị cướp cũng đáng đời.
Thương cổ Khiết Đan thấy bọn họ trắng trợn như vậy khom người nói: - Không biết công tử là thiếu gia của vị hiền giả nào nước Tống, mong công tử cho biết để tránh hiểu lầm.
Vân Nhị lắc đầu: - Không thể nói, không phải sợ Vương Cảnh mà trong nhà không cho nói, xem ra ngươi có giao tình với người Cao Ly, nếu hắn không cam tâm thì tới ngõ ngoài Tuyên Vũ môn tìm ta, nhà ta cái thứ hai, rất dễ tìm.
Người Khiết Đan cười ha hả: - Ta nhất định chuyển lời, nhân sâm người Cao Ly mang tới không tệ, rất thích hợp phụ nhân dùng.
Vân Nhị chắp tay tạ ơn rồi bỏ đi.
Người Khiết Đan đó không tầm thường, vì thương nhân khác thấy người Vân Nhị ra tay cướp bóc thì trốn hết, tránh vị đại gia này thuận tay mang cả hàng của mình đi, chỉ có người Khiết Đan vẫn thoải mái nói cười.
" Ngõ ngoài Tuyên Vũ Môn? Nơi đó chỉ có hai huân quý là Vân gia là Địch gia, dù là nhà nào cũng có tư cách nghênh ngang như vậy. Nhưng quý công tử như vậy chạy tới nơi xa xôi khắc nghiệt thế này làm gì, chẳng lẽ trốn đi chơi?" Thương cổ Khiết Đan lắc đầu, quay sang bảo hỏa kế thu dọn đồ, mặt trời đã lên rất cao, nên về ăn cơm nghỉ ngơi rồi, ở đây chỉ buôn bán nửa ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.