Giờ đây cũng thế, chỉ cần có được hải đông thanh là lãi, kệ đám thương nhân người Tống khác căm tức, vì giá hải đông thanh đẩy lên cao tới mức người khác không mua nổi nữa.
Thông qua chiêu này, Vân Nhị nhanh chóng thành nhân vật được bàn tán nhất trên đảo Hắc Sơn, trong đó thân phận của hắn là được quan tâm nhất, khi thấy Vân Nhị mua hết hải đông thanh trên đảo chuyển sang nhân sâm thì thân phận con cháu phú hào thành vương hầu thế gia.
Người Nữ Chân đào sâm rất ít khi tới đảo Hắc Sơn, dù Tô Lạp Hải Nha rất cần sự viện trợ bên ngoài, hắn vẫn cao ngạo coi thường người Nữ Chân.
Vì thế người tới đảo Hắc Sơn bán nhân sâm đại bộ phận là người Khiết Đan và người Cao Ly, thương cổ Đại Tống khó vào sâu trong nước Liêu mua nhân sâm, trước kia không như thế, nhưng sau khi Liêu hoàng thiếu chút nữa mất mạng ở Áp Tử hà, thương cổ nước Tống chỉ cần tiến vào nước Liêu rất dễ biến mất giữa vùng núi trắng nước đen này.
Điều này làm cho giá nhân sâm ở Tống vô cùng đắt đỏ.
- Có nhân sâm ngàn năm không?
Tất cả người bán nhân sâm nhìn Vân Nhị như nhìn thằng ngốc, một tên không có chút kiến thức gì lại đi vào đám bọn họ bàn luận giá cả, đúng là đại xỉ nhúc.
Đại hỏa kế vội vàng giải vây: - Nhị gia nói nhân sâm ngàn năm không phải là nhân sâm ngàn năm tuổi, mà là ý nói một loại nhân sâm giá trị nhất thôi, vì như chúng ta thường nói ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574484/quyen-12-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.