Núi đồi quy tụ
Sóng nước thét gào
Thương tâm kinh đô Tần Hán cũ
Cung điện ngàn gian hóa hư vô
Vân Nhị không hiểu vì sao mình bỗng nhiên lại đọc bài thơ này, thực ra chẳng quan trọng, lúc này thế nào cũng phải đọc cái gì đó, nếu không ngày đêm nghe sóng vỗ mạn thuyền thì sớm muộn cũng bị điên.
Thời nhỏ Vân Nhị được chăm sóc rất tốt, trừ phơi mông đạp nước trong suối nhỏ, không mấy khi tiếp xúc nhiều với nước, ngay cả khi làm mô hình Hoàng Hà thì hắn chỉ phụ trách đo đạc trên bờ mà thôi.
Phóng mắt nhìn tới, sóng cả ngợp trời, còi gió kêu như ma quỷ suốt ba canh giờ rồi, thuyền lão đại cầm bánh lái chăm chăm nhìn về mạn trái, ai cũng khao khát thấy lục địa.
Cột buồm hạ xuống từ lâu, mũi thuyền đón gió, thân thuyền bị gió thổi lùi về sau, thuyền lão đại tuy biết làm thế sẽ ngày càng xa lục địa, nhưng không dám chuyển mũi thuyền, mạn thuyền mà đối diện trực tiếp với sóng gió, nó sẽ bị lật tung trong chớp mắt.
- Đất liền!!!
Một thủy thủ buộc mình trên cột buồm đột nhiên hoa chân múa tay gáo thét, nhưng chẳng biết âm thanh bị cuồng phong thổi trôi tới tận đâu rồi.
- Bên trái!
Thuyền lão đại nhìn thấy thủy thủ ra hiệu, lập tức từ từ điều chỉnh phương hương, thân thuyền rung rung, sàn thoét phát ra tiếng cót két nghe rợn xương sống.
Nghiêm lão đại nhìn Vân Nhị vẫn còn ngâm thơ được, khâm phục nói: - Thiếu niên này gan không nhỏ, trên người không có chút vẻ hoàn khố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574476/quyen-12-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.