Sa Ma bộ là một bộ lạc Đại Lý điển hình, nhà tộc trưởng là căn nhà đất lớn nhất nằm ở chính giữa, tộc nhân ở rải rác xung quanh, có hàng rào gỗ ngăn dã thú tiến vào, nhưng làm sao ngăn được một đội quân trang bị tới tận răng.
Chỉ có ít mũi tên lác đác bắn ra, vài cái bẫy ngăn dã thú, Thần Vệ quân sau khi chết vài chục người liền đạp đổ hàng rào gỗ, ùa vào vung đao đồ sát, không cần biết là nam nữ.
Một lão nhân biết tiếng Hán quỳ xuống cầu xin: - Quân gia, quân gia, đừng giết nữa, nam nhân bị bắt đi khai khoáng cả rồi, chỉ còn người già trẻ nhỏ ở lại, nam nhân trong trại đã chết quá nửa rồi, kiệt sức mà chết, mỏ là địa...
Đôi mắt màu xám của Triệu Phu chẳng có chút cảm xúc nào, trường đao nhuốm máu vung lên, lão nhân không kịp dứt lời đã đổ gục trong vũng máu.
Mấy chục hán tử phẫn nộ từ trong nhà trúc xông ra, Triệu Duyên Niên phất tay: - Loạn phỉ, giết!
Tên bay vèo vèo như châu chấu, đám hán tử kia còn chưa kịp tiếp xúc với quân Tống đã thành hồn ma, một thiếu nữ ôm đứa bé gào khóc bỏ chạy, nhưng mũi tên vô tình xuyên qua lồng ngực gầy khô cùng đầu đứa bé trai, ngã vật xuống đất.
Triệu Dĩnh nổi điên túm lấy một cung nỏ thủ: - Các ngươi làm gì vậy? Đó là nữ …
Người kia là lão binh Hà Bắc, không chút khách khí đạp vào bụng dưới hắn, làm những lời chưa kịp nói nghẹn trong cổ: - Tiểu tử, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574473/quyen-11-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.