Bốn người ngồi ở vườn hoa nhỏ trước căn nhà gạch, nơi năm xưa Vân Tranh dạy học, xa nhìn núi xanh, gần ngửi hương hoa, bất kể Trương Phương Bình, Tư Mã Quang hay huynh đệ Vân gia đều là người bác học, kỳ văn dị sự trong đất Thục hay là điển cố dân gian, chỉ thuận miệng nhắc tới là có thể nói đâu ra đó, không khí vui vẻ hòa hợp.
- Vân mỗ xưa nay không thích chiếu thư dông dài, nhưng chiếu thư do Quân Thật tiên sinh soạn thì đọc thôi đã thấy thơm miệng, Tiểu Việt, nên thỉnh giáo tiên sinh nhiều vào.
Tư Mã Quang nhận chén rượu Vân Nhị đưa cho, uống một hớp, cảm thụ hồi lâu mới nói: - Sáng dậy vào cung, cẩn thận xử lý công vụ, xong việc ra phố mua bình rượu nhạt, nửa bát cơm no bụng, tối về thắp nến đọc lời đại nghĩa của thánh nhân, nhàn rỗi tìm lão nông trò chuyện nông điền, đó là cuộc sống ta luôn hướng tới.
Vân Tranh vỗ đùi tiếc nuối: - Thế thì khổ giai nhân trong khuê phòng.
Trương Phương Bình bật cười chỉ mặt Vân Tranh: - Thân là Đại tướng quân vẫn không đổi cái tính vô lại.
Tư Mã Quang xua tay: - Không không, tính cách Vân huynh như thế mới thú vị, giống cá dưới lá sen, như liễu trong mưa gió, như chim giữa trời tuyết, những bức tranh đó mà thiếu đi phần linh động thì khô khan. Người quân tử trong lòng đường hoàng mới là cối lõi, thể hiện ra ngoài chỉ là tùy thời tùy thế mà phải xuôi theo dòng thôi.
Vân Tranh gật gù tán thưởng, đám sĩ đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574458/quyen-11-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.