Thế là Văn Tín hầu, Vân Huy đại tướng quân, danh tướng vô địch của Đại Tống nằm bẹp giường, lão tộc trưởng không biết làm sao biết nguyên nhân, cầm roi đánh mông Vân Tranh, quát mắng một hồi, đến khi nghe y nói là vì muốn có thêm vài nhi tử nên cố gắng quá sức gật gù bỏ đi, bảo lên rừng lấy là thuốc.
Vân Tranh nằm trên giường nhìn Vân Nhị mặt đầy lo lắng bê đĩa dâu tới, chỉ hắn nói: - Lần này đại ca chịu tội cho đệ, sau này nhớ đối xử với ta tốt một chút, nếu đệ đã họa hại Tịch Nhục rồi, vậy đừng để Tiểu Uyển khó xử, một khi Tịch Nhục có thai, đệ phiền toái lớn, khi đó cả đời đừng mong sống yên.
Vân Nhị bị vạch trần chuyện xấu,chẳng xấu hổ còn bĩu môi: - Chẳng phải chuyện gì to tát, ca đừng quan tâm... Ái..
Vân Tranh vung tay bợp luôn một phát: - Đệ đã lớn rồi, thực ra là lớn từ lâu rồi, chuyện của đệ ta không quản nữa, nhưng làm cái gì cũng không được trái với lương tâm. Lương tâm là thứ đôi khi nhìn có vẻ rẻ tiền, nhưng là thứ con người ta sống trên đời không thể thiếu, nói cho ta biết khi đích thân lấy mạng Lại Bát từng bế đệ, cảm giác thế nào?
Vân Nhị rất văn nhã lấy hai ngón tay nhóm quả dâu cho vào mồm, mặt tỉnh bơ: - Lúc đệ giết Lại Bát chỉ nghĩ làm sao bắn một phát xuyên cổ họng hắn, đâu rảnh mà nghĩ tới thứ khác. Khi Lão Triệu chặt đầu hắn, thấy hắn chết không nhắm mắt thì vuốt mắt hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574453/quyen-11-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.