Những lầu gác bằng gỗ lớn nhỏ nhấp nhô dựng trên vách núi cheo leo là kỳ cảnh hiếm có ở hẻm Lồng Hấp, tạo nên những công trình kiến trúc độc đáo này chính là người Bặc, những người có truyền thống đặt quan tài trên vách đá thẳng đứng. So ra làm những căn nhà gỗ này còn dễ hơn nhiều, người Bặc trừ nữ nhân ra vốn nổi tiếng là tộc người vô dụng nhất ở Đậu Sa quan, luôn bị người ta kỳ thị, qua chuyện này có được thanh danh không nhỏ, gặp đúng lúc Đậu Sa quan đang mở rộng, cho nên công việc tới tay làm không xuể, thời gian lười biếng uống rượu cũng chẳng có. Tùy theo địa hình cao thấp, thế núi hoãn dốc, những căn nhà cũng được dựng lớn nhỏ, cao thấp khác nhau, nhưng chính sự không đồng đều đó mới làm cảnh tượng thêm thú vị. Vách núi phía này là núi đá, bên trên rất ít cây cối, mưa lại tập trung ở sườn bên kia, cho nên không hề phải lo chuyện sạt lở. Lúc này phía dưới là từng đoàn kỵ binh giáp đen hành quân, bên trên một đám phụ nhân ăn mặc mát mẻ, thậm chí quá đáng tới mức khiến người ta nhìn đỏ mặt chỉ chỏ bình phẩm, như đang duyệt bình cho các nàng xem vậy. Ngỗi Minh hiện đã là nữ nhân thành thục trên hai mươi, không chỉ mỹ mạo như hoa, điều đáng chú ý nhất chính là vạt áo của nàng kéo xuống rất thấp, để lộ tới non nửa gò ngực trắng như bông, vừa cắn hạt dưa tanh tách vừa nói: - Nói cho cùng thì khôi giáp phải mặc trên người tráng hán mới uy vũ, Vân đại ca mặc bào phục văn sĩ còn ưa nhìn một chút, toát ra vẻ ôn nhu văn nhã, còn mặc khải giáp lỏng lẻo thế kia chẳng khác nào tiên hạ trát bùn lên người, trông khó ưa chết đi được. Xung quanh không ít ý kiến tương tự, Cát Thu Yên rất phẫn nộ vì phu quân bị hạ thấp, đốp chát lại: - Nếu cô thích thể loại cao lớn cục súc như Hàm Ngưu thì tới nhờ hắn mà sinh con, kiếm phu quân ta làm gì? Ngỗi Minh vươn ngón tay sơn đỏ chót đặt lên môi: - Thân thể hùng tráng chỉ để nhìn cho thích thôi, có ngốc mới chọn người như thế, dũng sĩ vô địch cũng không thể sánh được với người học thức trí tuệ, quan trọng nhất là ở đầu óc, Vân đại ca hấp dẫn ở chỗ đó. Phải rồi, phu quân của cô đã tới, sao không đến bên cạnh, còn ngồi cãi nhau với ta làm gì? Chỉ một câu làm Cát Thu Yên tịt luôn, Vân Tranh và Lục Khinh Doanh nói chuyện với Trương Phương Bình, làm gì có chỗ cho một tiểu thiếp như nàng. Thực ra là do sự tự ti của Cát Thu Yên tác quái, nàng được hoàng gia phong thưởng, đã là cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm rồi, ai dám coi nàng như một tiểu thiếp bình thường. Ngỗi Minh thấy ánh mắt Cát Thu Yên hơi đỏ, thở dài: - Coi như ta rút lại lời vừa rồi được chưa, đừng để bụng, mà nói thực, cô là nữ trung hào kiệt, cần gì đau lòng vì một nam nhân, ta thấy không đáng. Cát Thu Yên đột nhiên phì cười, ghé sát tai Ngỗi Minh thì thầm: - Cô không có nam nhân tất nhiên không hiểu tư vị mỹ diệu đó, đợi khi nào có rồi hẵng thảo luận chủ đề này với ta. Nói xong bẹo má Ngỗi Minh một cái, hớn hở bỏ đi, vì phu quân vẫy tay với nàng. Ngỗi Minh ngồi đó xị mặt. - Kinh thành đã loạn nhu vậy, Triệu Uyển và Vân Việt không thể về, muốn về cũng phải đợi khi mọi việc bình ổn lại đã. Lục Khinh Doanh nghe Trương Phương Bình kiến nghị xong dứt khoát từ chối, tình thân tất nhiên quan trọng, nhưng nàng hận nhất những kẻ lấy tình thân ra làm cớ rồi đẩy thân nhân vào lò lửa, nàng không có chút xíu thiện cảm nào với Quách hoàng hậu, những lời lưu truyền trong giới quý phụ về vị hoàng hậu bị phế này khó nghe tới mức không thể nhắc lại. Đây là gia sự, Lục Khinh Doanh là chủ mẫu có quyền lực tuyệt đối quyết định đệ tức phụ được đi gặp ai, cho nên Vân Tranh không xen vào. Có thời gian rảnh trò chuyện với tiểu lão bà vài câu cũng tốt, đại quân một khi hành động không thể vì lão bà ở đây mà dừng lại, vì thế y sắp theo quân rời đi. Cát Thu Yên len lén nhìn Lục Khinh Doanh mày liễu dựng ngược, không hiểu vì sao nàng lại có thái độ như thế với một vị quan lớn. Vân Tranh giải thích qua loa: - Mẹ của Tiểu Uyển chỉnh là Quách hoàng hậu bị phế truất, nay bà ta đang làm ầm ĩ ở kinh thành muốn gắp Tiểu Uyển và Vân Nhị, Trương Phương Bình muốn để hai đứa nó về kinh, nhưng Khinh Doanh không cho. Cát Thu Yên kinh ngạc vô cùng, nhỏ giọng nói: - Chính là vị tát quan gia à, không được, tỳ tỷ từ chối là đúng, tránh bà ta làm hư Tiểu Uyển. Vừa nói vừa chỉnh lại khải giáp cho trượng phu, không có mình ở bên, trượng phu chẳng biết mặc giáp nữa. - Đừng buộc chặt, ta cố ý cởi cho lỏng ra đấy, ở đây nóng quá... - Trương bá bá đừng nói thêm nữa, Tần Quốc gả vào Vân gia là người của Vân gia, Vân gia chưa bao giờ có người bất hiếu, nhưng giờ kinh sư sóng gió bất thường, Quách nương nương là người làm mẹ, nhất định sẽ không muốn con mình bị hại, cho nên chuyện tới đây là dừng. Thiếp thân sẽ bảo với Tần Quốc là mẹ nó còn sống, nhưng không cho nó tới kinh sư. - Đợi khi nào sự thể bình tĩnh lại, thiếp thân sẽ tự mình dẫn Tần Quốc tiến cũng gặp Quách nương nương, bất kể tình cảnh bà ấy ra sao, Vân gia cũng sẽ không cản trở phần tình thân này, còn giờ thì không được. Thấy Lục Khinh Doanh đã nói vô cùng dứt khoát rồi, Trương Phương Bình chỉ đành thở dài: - Chư vị đại thần trong triều chỉ muốn dẹp phong ba này, không hề có ý gây bất lợi cho Vân gia. Lục Khinh Doanh chẳng mảy may động lòng: - Vân gia là tướng môn, có phiền phức sẽ dùng đao kiếm để giải quyết, nếu các vị đại thần muốn giải quyết vấn đề theo cách này thì chúng ta có thể thương lượng tiếp. Trương Phương Bình nhìn sang Vân Tranh, thấy y cùng tiểu thiếp nói nói cười cười, tựa hồ giao hết quyền quyết định cho lão bà. - Chuyện trong nhà do thiếp thân định đoạt, một khi xuất binh bên ngoài sẽ không hỏi tới gia sự, Trương bá bá không cần hỏi chàng. Vân Tranh chắp tay với Trương Phương Bình: - Phủ tôn, thảo nguyên còn nhiều việc phức tạp, ta không dám ở lâu, đợi trở về rồi chúng ta say sưa một bữa. Trương Phương Bình đáp lễ: - Chúc đại tướng quân kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công. Lục Khinh Doanh dẫn toàn bộ lớn nhỏ của Vân gia quỳ xuống tiễn chân, Vân Nhị đích thân dẫn ngựa cho đại ca. Vân Tranh cười vỗ vai Vân Nhị một cái, kéo cương ngựa, đại thanh mã hí dài hòa vào đại quân, thân về cũng bám theo. Trương Phương Bình nhìn hai huynh đệ bọn họ cảm khái: - Vân gia thật may mắn, có hai huynh đệ thế này, thanh uy nghìn năm không giảm. Lục Khinh Doanh mỉm cười tự hào: - Trương bá bá quá khen rồi. Lúc này Vân Nhị tiễn chân đại ca trở về, lên đài gỗ thi lễ với Trương Phương Bình. Lục Khinh Doanh nói chuyện bọn họ vừa bàn bạc: - Thúc thúc, hiện kinh sư có tin đồn nói Tiểu Uyển là do phế hậu Quách thị sinh ra, vừa xong phủ tôn nói với ta, mong đệ đưa Tiểu Uyển về kinh nhận mẹ. Vân Nhị kinh ngạc: - Sao lại như thế được, Tiểu Uyển trước khi xuất các nhận Bạc thái phi là đại mẫu, luận bối phận ngang hàng với Quách thị kia mà, chuyện này có chắc chắn không? Bệ hạ có ra chiếu xác nhận không? Nếu tùy tiện nhận mẹ chẳng phải trò cười à? Lục Khinh Doanh tủm tỉm cười: - Tẩu tẩu cũng nói thế, Tiểu Uyển là công chúa, nếu tùy tiện nhận mẹ thì bệ hạ sẽ thế nào, nên không có ý chỉ, chúng ta ở lại Thục, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn là tốt nhất. Trương Phương Bình phát hiện nói chuyện với người Vân gia rất khổ, từ chối lời mời ở lại ngâm suối nước nóng, nhìn phía dưới lúc này đại quân đi qua, theo sau là đội ngũ còn hùng tráng hơn mấy lần của thương nhân, cảm giác có chút chóng mặt, chỉ muốn mau chóng quay trở về Thành Đô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]