Chương trước
Chương sau
Vân Tranh ngồi ở gần bếp lửa nhất vừa nấu cháo thịt chuột trúc, vừa hỏi Tôn Thất Chỉ: - Sao đột nhiên ông lại đi tu Phật?
- Tu đạo, tu phật đều do mình, lão hán mấy năm qua đại đa số thời gian ở trên Bạch Vân thiền sự tụng kinh với hòa thượng, theo hòa thượng hóa duyên, sửa cầu làm đường, trị bệnh cho sơn dân, tâm cảnh vô cùng hình hòa.
- Làm hòa thượng cũng không phải gì tu luyện thần thông, kinh pháp, mà chỉ muốn lãnh ngộ bình an hỉ lạc trong kinh Phật. Vân hầu đừng khuyên lão hán nữa, làm hòa thượng là hạnh phúc, không phải né tránh. Tôn Thất Chỉ gần như chưa lúc nào rời khỏi bầu rượu, giọng hơi lè nhè, cầm cái đùi dê nướng trên bếp, đã vàng ruộm rồi, cứ xẻo một miếng thịt lại tu ngụm rượu, hòa thượng kiểu này sắp thành đồng môn với Ngũ Câu rồi, đúng là Phật môn bất hạnh.
- Ăn ít thịt dê thôi, Lưu huyện lệnh tặng mười mấy con chuột trúc, thứ này ngon vô cùng, thịt dê vị nặng, sẽ át mất cái ngon của chuột trúc.
Lãng Lý Cách dừng đao nói: - Vân hầu, cho Ngỗi Minh đứa con đi, tốn vài ngày thôi mà.
Vân Tranh không đi tới hẻm Lồng Hấp là để tránh việc này, không ngờ chẳng thoát: - Ta luôn coi Ngỗi Minh như muội muội, làm sao ra tay được?
- Hừ, Vân hầu, nếu Ngỗ Minh mà tìm nam nhân khác sinh con, ngài không đào mộ mười tám đời nhà người ta mới lạ, ta hiểu tâm lý những đại nhân vật như ngài.
Vân Tranh cười gượng: - Nếu Ngỗi Minh thích, ta đón cô ấy vào nhà.
- Vân hầu, cho dù Ngỗi Minh không muốn về Tây Hạ, tới nay thái hậu vẫn không phế danh hiệu công chúa, đó là công chúa đường đường chính chính của Tây Hạ ta, dù Ngỗi Minh đồng ý, lão hán không chịu để công chúa làm tiểu thiếp của ngài.
Vân Tranh cười nhẹ, con người là thế, Ngỗi Minh khi xưa ở Tây Hạ thì chẳng hề để ý thân phận công chúa của mình, giờ tha hương lại vô cùng coi trọng nó. Lãng Lý Cách cũng vậy, đến hoàng đế cũng dám giết, thậm chí từng muốn giết cả Ngỗi Minh, giờ một mực bảo vệ tôn nghiêm công chúa.
Cũng tốt, con người phải có điểm tựa để sống, nhìn Tôn Thất Chỉ là hiểu, hắn không còn ham muốn gì, nãy giờ ngồi đó tu rượu.
Đám hoàng tộc cuối cùng cũng hoàn thành lượng huấn luyện một ngày, kiệt quệ chui vào lều, mau chóng thay quần áo khô, sau đó súm quanh bếp lửa uống canh gừng.
Hôm nay trời quá lạnh, mỗi người còn được phân một bát rượu mạnh, dù biết uống rượu hay không đều uống cạn.
Triệu Phu tới báo cáo, Vân Tranh khá hài lòng với thành tích huấn luyện, bảo hắn ngồi xuống ăn cháo.
- Nói với bọn chúng, sau khi khai xuân sẽ tác chiến, giờ không huấn luyện cho tốt, tới khi đó chỉ còn một đường chết thôi.
Triệu Phu nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy có một khả năng là tác chiến với người Thổ Phồn, gãi đầu hỏi: - Đại soái, phía tây Đại Độ hà là vùng man hoang, chúng ta cần làm gì?
Thấy Vân Tranh tiếp tục nguấy cháo không đáp, vội chắp tay: - Mạt tướng biến sai rồi.
Vân Tranh gật đầu, múc cho hắn bát cháo, ăn xong về Đậu Sa quan, trước khi đi còn nói với Tôn Thất Chỉ: - Thích làm gì thì làm đi, bao năm vất vả rồi, nên kiếm chuyện mình thích mà làm chứ, chuyện cũ đừng để trong lòng nữa. Lại nhìn Lãng Lý Cách: - Ta biết Ngỗi Minh nhớ nhà, không quen với cuộc sống ở Đậu Sa trại, muốn thảo nguyên Điền Tây, thế nên mấy năm qua luôn xung đột với Lại Bát, cũng được, các ngươi có thể thu nhận võ sĩ Tây Hạ lưu lạc, nhưng đừng quá nhiều, ta cần nơi đó làm bình phong bảo vệ Đậu Sa quan, chứ không muốn biến nó thành uy hiếp.
Trước kia sinh hoạt đơn giản, nông gia tiểu hộ có chút tranh chấp lợi ích mọi người cười cho qua, vài đồng thôi, chẳng cần so đo thái quá.
Nay chuyện vài đồng đã thành chuyện mấy trăm dặm đất đai, giá trị đề thăng lên vô số lần, làm tâm tư u ám cũng tăng lên cấp số nhân, Vân Tranh có chút bất an với Ngỗi Minh, con người chẳng nói trước được gì, nhiều năm không gặp, y không rõ con người cô công chúa đơn thuần năm xưa ra sao, giống như Lại Bát, đều thay đổi rồi.
- Mẹ nó, ân oán hào môn từ đó mà ra.
Đội mưa đi đường, Vân Tranh hắt hơi một cái rõ to, trước kia mình nghèo, khinh bỉ chuyện thối tha của đám nhà giàu, cho rằng với mình tình cảm mới là thứ quan trọng nhất, sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của đám nhà giàu ngu xuẩn, giờ phú quý rồi phát hiện hồi xưa mình quá đơn giản, tình cảm không còn là yếu tố đầu tiên khi cân nhắc một việc.
Dã thú không có loại phiền não này, vì cuộc sống của chúng không đủ phong phủ, chúng chỉ cần không đói là được, vật tư sinh hoạt không đủ thì không sinh giai cấp, bầy sói, kiến, ong là quần thể có phân chia giải cấp nguyên thủy nhất cũng chỉ là phân công khác nhau thôi.
Người nghèo ra sức tiết kiệm, hoặc nỗ lực phấn đấu thành người giàu, hoặc là làm mình trông cho giống người giàu, mỗi ngày lấy da lợn chấm mỡ bôi lên miệng trông giống ăn thịt, rồi sau đó có về nhà húp cháo loãng với rau không thì chỉ bản thân mới biết mà thôi.
Người giàu sau khi trải qua hết sự phồn hoa, tất nhiên theo đuổi chút sinh hoạt cao tầng hơn, theo đuổi thỏa mãn tinh thần, rồi lúc đó lại nhận ra, cuộc sống đơn giản mới là tốt nhất.
Đỉnh cao của đơn giản chắc là sinh hoạt của người nguyên thủy rồi!
Nếu một người giàu có mà lại thích theo đuổi cuộc sống của người nguyên thủy thì sao.
Xuân ấm hoa nở nhìn thấy chó giao phối, nghĩ ra mình cần nữ bạn, thế là nấp trong chỗ kín, nhìn một nữ nhân mặt xinh đẹp, vóc người lả lướt, chạy tới cho một gậy vào đầu mang về động làm việc... Không, không loại đơn giản như thế thì không chấp nhận được.
Vân Tranh trước khi co mình ngủ say trong xe ngựa nghĩ linh tinh rất nhiều, tới mức bản thân cũng không nhịn được cười, đóng cửa sổ xe lại, mình có suy nghĩ kỳ quái như thế chắc là do mưa lạnh làm ướt đầu.
Bị mưa làm ướt đầu sau đó ra quyết định ngớ ngẩn không chỉ mỗi mình Vân Tranh, đệ đệ của y, thậm chí lão bà Lục Khinh Doanh, tiểu lão bà Cát Thu Yên, đệ tức phụ Triệu Uyển đều bị hơi nước chui vào đầu rồi.
Một đám người đứng ở cửa hèm núi nhìn Lại Bát mang đi mười mấy xe đồ, đám người Thổ Phồn tập tễnh hớn hở theo sau, quên cả vết thương ở chân.
Hầu Tử ôm đầu ngồi trên mặt đất, hối hận không đem chuyện này báo cho lão gia, lại báo cho Nhị gia vừa học xử lý gia sự, người ta dùng vũ lực không xong, nhỏ vài giọt nước mắt, rồi dập đầu trước mặt phu nhân xin chết... Thế là có được nhiều hơn cả đi ăn cướp... Nếu là lão gia ở đây thì đám người này sớm bị chôn ở hẻm núi vô danh nào đó làm phân bón rồi.
Lại Thập Cửu và người khác của Lại thị cũng được lợi ích lớn, Vân gia đồng ý giúp họ xây lại một trại trong núi, cung cấp cho họ trâu cày, lừa, ngựa, Nhị gia tâm tư chu đáo còn nghĩ tới chăn bông sống qua mùa đông.
- Phu nhân, sau Nguyên Sơn có một con đường nhỏ, tiểu nhân có thể dẫn người chặn đường, giết sạch bọn chúng, bọn chúng bị thương ở chân ắt không thể đi nhanh được. Hầu Tử nỗ lực lần cuối, hắn cho rằng chuyện thành ra thế này là lỗi của mình.
Lục Khinh Doanh liếc Hầu Tử một cái: - Thế này không tốt à, không ai phải chết hết, Vân gia không thiếu lương thực, Hắc Thủy bộ giờ chỉ còn một đám phụ nhân trẻ con, giúp được thì giúp, bọn họ là quần thể không liên quan tới chiến tranh. Giết Lại Bát và người Thổ Phồn thì quá dễ, ta hạ lệnh một tiếng là được, nhưng nghĩ tới đám phụ nhân lại không đành lòng, coi như làm việc thiện đi, dù hầu gia ở đây ở đây cũng làm thế thôi. Nói xong dẫm đám Cát Thu Yên, Triệu Uyển cùng Tịch Nhục khóc tới đỏ mắt rời đi.
Hầu Tử vẫn không phục, hắn xuất thân Nguyên Sơn, bất kỳ uy hiếp nào cũng phải diệt trừ, đánh rắn không chết sẽ phải hối hận, lão gia xưa nay cũng luôn bóp nát mọi nguy cơ từ trứng nước, hắn không tin lão gia biết Lại Bát uy hiếp tới an nguy lão bà của mình mà tha thứ, nhưng phu nhân đã nói vậy đành chịu.
Vân Nhị nhìn Hầu Tử hậm hực cắm đao xuống đất, nói: - Ngươi vẫn còn lo Lại Bát gây họa à?
Hầu Tử lắc đầu: - Tiểu nhân không biết, chỉ biết rằng lão gia sẽ không để mầm mống nguy hiểm tồn tại, Lại Bát xem ra không còn là tên mãng phu nữa, mà biết mưu mô rồi, Nhị gia sẽ hối hận vì sự nhân từ hôm nay.
Vân Nhị mỉm cười, đủng đỉnh nói: - Nhân từ là phẩm chất tốt, nhất là khi chuyện liên quan sinh tử của hơn tám trăm phụ nữ trẻ nhỏ, nhân từ không sai, cho dù sau này bọn họ có cắn trả lại, đó cũng là họ lấy oán báo ân, chứ không phải lỗi của lòng nhân từ.
- Vân gia có đại ca ta khiến thế gian khiếp sợ là đủ rồi, đó là chức trách của một đại tướng quân bảo vệ quốc gia, còn ta và tẩu tử phái cho thể nhân thấy một Vân gia nhân từ, rộng lượng và lễ nghĩa, ác danh đồ sát phụ nữ trẻ nhỏ, tuyết đối không thể dính tới.
Hầu Tử không hiểu hết đạo lý trong đó, nhưng chỉ cần Nhị gia có cân nhắc không phải đơn thuần vì nhân từ là được, rút đao ra, thoáng cái khôi phục vẻ thiếu nghiêm túc thường ngày: - Thôi kệ, một tên Lại Bát thôi mà, sau này hắn mà còn có tâm tư khác, tiểu nhân sẽ đích thân chặt cái đầu chó của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.