Chương trước
Chương sau
Suy luận của Lữ Huệ Khanh tuy có chỗ không khớp, thành công có phần may mắn, Tiểu Man không còn cười nữa, giọng âm trầm, từng bước tới gần: - Ngươi hẳn phát tán tin tức này đi rồi?
Có thể khiến nàng phải trở nên nghiêm túc, Lữ Huệ Khanh hài lòng, hơi khép mắt hít hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan từ người nàng, mỉm cười nói: - Cô nương đúng là thông minh, tin tức như thế làm sao ta che dấu chứ, tất nhiên ta chẳng nói thẳng ra là Vân gia giết người, câu chuyện của ta chỉ kể về ân oán giữa thương gia với nhau thôi, cô nương biết đấy, trước kia ta giảng dạy ở Quốc Tử giám viết ra câu chuyện như vậy không khó khăn gì, quan trong nhất đảm bảo chuyện không kể nhưng ai cũng suy đoán ra được, còn vì sao Vân gia lại giết người Thục phi, cái này tùy vào trí tưởng tượng mỗi người.
- Ta còn lo phố phường đồn đại làm câu chuyện hoang đường khó tin, nên chuyên môn cho tiền người thuyết thư kế chuyện ở tửu lâu khách sạn, theo tin báo về, hiệu quả không tệ.
- Không biết Thục phi nương nương biết Vân gia chẳng những không giúp đỡ đồng hương, lại còn đủ mọi cách âm thầm gây khó dễ sẽ đối phó lại với Vân gia ra sao. Ha ha ha, kinh thành phong vân biến ảo, từ chuyện Tần Quốc công chúa gả đi vội vàng, cùng Ngô Quốc công chúa nhìn ra được hoàng đế sắp chết. Nay Vân gia đắc tội với hoàng đế tương lai, trừ khi Vân Tranh tạo phản, nếu không Vân gia đừng hòng ngóc đầu lên được, ôi tiếc thay ta không được nhìn long hổ tranh đấu...
Lữ Huệ Khanh thấy Tiểu Man giơ nỏ lên thì xua tay, lấy trong lòng ra một con dao nhọn hoắt, toàn lực đâm vào bụng mình, sau đó rạch xuống.
Nhìn con dao sắc bén rạch cái bụng trương phềnh gân xanh chằng chịt, Tiểu Man cũng phải sởn gai ốc, nội tạng trong bụng Lữ Huệ Khanh ộc ra đầy đất, hắn chẳng những không đau đớn, sợ hãi mà như trút được gánh nặng, đôi mắt hạnh phúc nhìn Tiểu Man chằm chằm nở nụ cười vô cùng kinh dị, làm nàng xoay lưng bỏ chạy...
Sáng hôm sau ông già trông cửa là người đầu tiên phát hiện ra cái chết thê thảm của Lữ Huệ Khanh, lập tức báo quan, quan phủ tới nơi tra xét kết luận là vị Long tiên sinh tự tử bỏ mình, do không tìm thấy thiếu niên trẻ đi cùng, quan phủ chất đống lửa hỏa thiêu.
Từ đó trở đi ông già có thêm một đề tài vĩnh hằng, đừng bào giờ quá hà khắc với vãn bối hiếu thuận chăm sóc mình.
Non xanh đất Thục rất khoan dung, sẽ tha thứ cho linh hồn và thân xác ô uế nhất, rồi cùng với thời gian trôi đi, con người hay quên rồi sẽ quên đi hồi ức không vui vẻ.
Kinh nghiệm sống quý giá của ông già rồi cũng thành những lời lảm nhảm vô nghĩa.
- Nhanh, nhanh lên, có thấy nó đâu không?
- Bên trái, dấu máu bên trái.
Một con gấu hùng hục bỏ chạy trong núi, theo sau đó chừng bốn năm thợ săn truy đuổi, mông nó trúng hai mũi tên, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ dễ sợ, nhưng không dọa được thợ săn.
Nó chạy không đủ nhanh, nếu như nó bỏ lại hai con gấu con bên cạnh thì chẳng mấy chốc thoát khỏi hiểm nguy, ở vùng núi non hiểm trở này, sinh vật tên là ngươi kia không thể đuổi kịp bước chân của nó.
Phía trước có một con dốc thoai thoải, gấu mẹ nhanh chóng ôm đầu biến thành quả cầu thịt, hai gấu con học theo, ba mẹ con như ba quả bóng tròn lăn xuống, bỏ lại thợ săn phía sau.
Dốc rất dài, độ dốc vừa phải, ba con gấu lăn đi một cách vui vẻ, đến khi đầu óc choáng váng, gấu mẹ loạng choạng đứng dậy, không kịp tìm hai đứa con, khua móng vuốt gầm gừ thể hiện võ lực của mình.
Bọn chúng thật xui xẻo, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, người xung quanh không hề sợ hãi, còn cười gằn từ từ áp sát, gấu mẹ lồng lên, nhưng muộn rồi, tấm lưới lớn phủ xuống, lưới gắn móc ngược đâm vào thịt, làm nó không thoát được, phát ra tiếng kêu dài đau đớn.
Hai con gấu nhỏ cũng gừ gừ muốn xông vào lười, trở về bên mẹ, gấu mẹ chỉ biết thò mõm ra ngoài, liếm láp con, hai con gấu cào lưới liên tục phát ra tiếng gừ gừ gọi mẹ.
Cầm đầu nhóm người là một võ sĩ đầu trọc, rút trường mâu ra, nhắm vào mắt gấu mẹ chuẩn bị đâm xuống, kiếm lấy tấm da gấu hoàn chỉnh.
- Dừng tay! Phụ nhân y sam hoa lệ phong tư thoát tục, mỹ miều như tiên giáng trần từ xe ngựa đi xuống, theo sau là gần hai mươi nữ nhân lớn nhỏ, ríu rít chỉ chỏ.
Lục Khinh Doanh rất tò mò với ba mẹ con nhà gấu xông vào đội xe Vân gia, nhìn đôi mắt long lanh khẩn cầu của gấu mẹ, mắng võ sĩ trọc đầu: - Người ta đi qua đường, sao lại ra tay độc ác như vậy?
- Phu nhân, tiểu nhân lo chúng làm tổn hại người.
Triệu Uyển bị tình cảm mẹ con nhà gấu làm cảm động nước mắt hoen mi: - Mau thả ra, nhanh lên!
Người kia không hành động, nhìn Lục Khinh Doanh đợi lệnh.
Lục Khinh Doanh vỗ vai Triệu Uyển, nhìn hai mũi tên gãy đâm sâu vào mông gấu, phất tay: - Thật đáng thương, Lương Tiếp, trị thương cho nó, rồi cho ít đồ ăn, gầy thành thế này, tội nghiệp.
Động vật nhạy bén với sát khí, gấu mẹ nằm im để cho đoàn người kia nhổ tên trên mông, bỏ đi lưới cá, vừa khôi phục tự do, gấu mẹ đứng bật dậy, khua móng vuốt, gầm rú dữ tợn.
Mấy võ sĩ xông ra chắn trước mặt đám nữ quyến, một thanh niên áo trắng tuấn tú cười hì hì ném tới nửa con dê, gấu mẹ gầm gứ xé thịt dê thành từng mảnh vụn, hai con gấu nhỏ lao vào tranh nhau miếng thịt nhỏ văng ra.
Gia tướng tuổi cao chỉ gấu con giải thích: - Giờ đã là mùa đông, gấu nên tìm hang động mà ngủ mới đúng, nhìn mũi tên trên mông thì chắc là nó bị đuổi ra khỏi động. Khi mùa đông tới, gấu con ít nhất phải nặng trăm cân mới qua được, hai con gấu nhỏ này chưa tới ba mươi cân, chắc chắn sẽ chết.
- Động vật hoang dã sinh sản theo mùa, hai con gấu nhỏ như vậy, chứng tỏ chúng sinh ra vào mùa hè, đúng mùa phải là mùa xuân, có thể do gấu con sinh ra ở mùa xuân đã chết nên nó sinh tiếp lứa nữa.
Tịch Nhục vội nói: - Khổ thân, Triệu thúc, cho nó thêm thức ăn đi.
Gấu mẹ gầm gừ hăm dọa một lúc, thấy đám người kia không gây nguy hiểm cho mình, rốt cuộc không chịu nổi cám dỗ cúi đầu xé thịt dê ăn.
Triệu Uyển và Lạc Lạc bế trên tay Tịch Nhục không ngừng ném tức ăn lên người gấu mẹ, Lạc Lạc ngay cả bánh ngọt mà mình thích nhất cũng cho, nhìn gấu con bị thức ăn dụ dỗ tới gần mình, Triệu Uyển cẩn thận đưa tay ra sờ tai nó, con gấu còn nhỏ, lông nhung nhung sờ rất thích.
Gia tướng già chắp tay với Lục Khinh Doanh: - Phu nhân, công chúa và đại tiểu thư thích gấu con như vậy, không bằng giết gấu mẹ đi, mang gấu con về nuôi, chỉ cần cắt móng của nó là được, chúng nhỏ thế này nếu sống cùng người sẽ mất đi tính hoang hã.
Lục Khinh Doanh lắc đầu: - Không được, giết mẹ đoạt con là đại tội, dù người hay động vật đều thế, không thể vì niềm vui của mình phạm tội nghiệt lớn như thế.
- Phu nhân nói phải.
Trong lúc đám nữ quyến Vân gia vui vẻ vây quanh gấu con tham ăn chơi đùa, sơn đạo có tiếng vó ngựa gấp gáp truyền tới, không chỉ một hai con ngựa.
Lương Tiếp nhanh chóng chỉ huy người vào vị trị, một khi phát hiện ra có gí bất thường là tấn công, vì đây là đất Thục mới thế, ở nơi khác bọn họ cứ kéo người xuống ngựa rồi tính sau.
Lưng chừng núi xuất hiện một đám mây xanh, đó là chiến mã chở những lục y nữ tử phóng trên sơn đạo.
Lục Khinh Doanh nhíu mày, Cát Thu Yên mỉm cười, Triệu Uyển há mồm, Lạc Lạc hoa chân mua tay, chỉ có gấu phu nhân bận ăn uống mặc kệ.
Những nữ nhân đó mặt vẽ hoa văn xanh, để kiểu tóc đặc biệt vừa búi kiểu phụ nhân vừa để mái, thể hiện cả đời không cưới gả, Giáp Tử doanh còn một đống hán tử độc thân, vậy mà đám nữ nhân không chịu kết hôn này lại tụ tập với nhau đi nghênh ngang, trong mắt Lục Khinh Doanh là đám người sống không có ý nghĩa gì, chẳng bằng gấu mẹ, ít nhất còn có gấu con bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.