🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sắc trời mông lung, một tiếng gào khóc đánh thức doanh trại nước Tống, tin sét đánh truyền đi.
Bao Chửng qua đời rồi.
Vị lão thần một lòng trung thành với hoàng triều Đại Tống phục vụ ba mươi lăm năm đã đi hết con đường của mình, trong một đêm thu lộng gió, ông ngồi suốt một đêm, ngương vào ánh trăng viết nửa thiên ( cáo nhi thư),dưới cánh tay buông xuống, còn nắm một tờ giấy đầy chữ.
" Thế sự luân hồi, thiện ác hữu báo, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, ánh trăng rọi lên người... Phàm là con cháu hậu thế vào sĩ đồ, có kẻ tham lam uổng pháp, không được cho về nhà, chết không được đại táng trong mộ tổ, không được liệt vào phả hệ của ta."
Tự biết đại hạn của mình đã tới Bao Chửng để lại cho con cháu hơn trăm chữ, còn lại toàn bộ viết chức trách của mình.
"Ba châu Hình, Minh, Triệu ruộng tốt năm vạn mảnh, dùng để chăn ngựa, ắt có thẻ phú dân, các quận Duyệt, Vận, Tề, Bộc, Tào, Tề của Hà Nam, lập cảnh báo, binh sĩ không được giảm quá nhiều, huấn luyện nghĩa dũng." Nếu thế không có gì đáng kể, cuối di thư Bao Chửng đàn hặc Vân Tranh, truân điền trú binh ở Lương Sơn, toan tính khó lường.
Vân Tranh đứng ở cửa đại trướng nhìn chiêu hồn phiến đã dựng lên, không biết mình nên nói gì, hay nên làm gì. Một nhân vật phong vân như thế, vậy mà qua một đêm bình thường, bỗng nhiên không còn nữa, khiến Vân Tranh cảm giác mất đi cái gì đó.
Bao Chửng đại biểu cho lương tâm của hoàng triều Đại Tống, giống như sao bắc cực trong biển sao mênh mông chỉ rõ phương hướng cho mọi người.
- Huynh đệ, Lão Bao chết rồi không để ngươi được yên, xin bỏ truân điền ở Hà Bắc chính là...
Vân Tranh xua tay cắt ngang lời Thạch Trung Tin: - Người chết vạn sự cũng hết, thanh danh cả đời Bao Chửng không thể vấy bẩn, hoàn cảnh chúng ta lúc nào không gian nan, bỏ đi.
Thạch Trung Tín vẫn nhíu mày nói: - Có thể viết được nhiều chữ như thế vì sao không gọi lão phó vào tìm người chữa trị, chúng ta tuy đóng quân ở nơi hoang dã, nhưng ngự y theo quân tới sáu người, nếu ông ấy mời đại phu, nói không chừng..
Vân Tranh vỗ vai Thạch Trung Tín, lấy từ trong lòng ra tấu cáo tội đặt vào tay ông ta: - Bao Chửng chết rồi, ta dù có ngàn vạn lý do cũng không thể khiếu nại, nhờ lão ca đưa hộ tấu chương lên, ta về quê nhà cày ruộng đây. Nếu như sau này lão ca có đi ngang qua Đậu Sa trại, hãy quá bộ, ta quét nhà tiếp đãi.
Bị người ta tử gián rồi, lại là trọng thần như Bao Chửng, cho dù hoàng đế có tin tưởng Vân Tranh thế nào cũng chỉ có thể lưu đầy y, Thạch Trung Tín hiểu đạo lý ấy, lúc này chủ động dâng thư thỉnh cầu, ít nhất giữ được thể diện.
Trong quân trướng vô cùng yên tĩnh, Vân Tranh ngồi đọc Lễ Ký, Cát Thu Yên ghé bên cửa sổ nhìn bên ngoài tổ chức tang sự cho Bao Chửng, lúc này Tống Thụ buộc tấm khăn trắng dài, lớn tiếng đọc điếu văn.
- Da Luật Tín đích thân tới phúng điếu. Cát Thu Yên nói nhỏ:
- Ông ấy xứng đáng nhận tôn vinh này.
- Chàng không hận ông ấy sao, nay trong Kinh Tây quân, tướng sĩ phẫn nộ nói ông ấy hãm hại chàng.
- Không phải thế đâu, con người Bao Chửng không hãm hại người khác, ông ta chỉ làm việc mình nghĩ là cần làm, Lương Sơn Bạc cách Đông Kinh quá gần, ta lại cho quân truân điền ở đó, trú binh phát triển, có câu bên giường sao cho người khác ngủ ngáy, bên cạnh quan văn có một con mãnh hổ, đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ sao ngủ yên, bệ hạ sao ngủ yên.
- Trước kia vì tình thế, nên tạm thời có thể chấp nhận, nhưng Kinh Tây quân càng ngày càng lớn mạnh, qua thảm án Đường huyện, nhiều tướng sĩ lộ ra sự bất mãn cực lớn với triều đình, xác thực là nhân tố khiến bọn họ không yên tâm.
- Dù sao ta cũng đã chuẩn bị về Đậu Sa trại vài năm, thăm hương thân, trong vòng vài ba năm không về Đông Kinh, chỉ là ta không ngờ Lão Bao lại dùng cách quyết liệt thế này để đẩy ta đi.
- Thu Yên, chúng ta đã bị thần căm quỷ ghét rồi, nên đi thì hơn.
Cát Thu Yên rơi lệ: - Phu quân những năm qua vào sinh ra tử, bôn ba tứ phương chinh chiến, đến cùng lại gặp phải kết cục này, thiếp không phải là luyến tiếc vinh hoa, nhưng chàng bỗng dưng mang tiếng loạn thần tặc tử, thế làm sao được.
- Đại ca, bệ hạ đã chuẩn tấu, bãi bỏ chức vụ xu mật phó sứ, Kinh Tây đại tướng quân, giáng xuống làm Văn Uyên các học sĩ, ngay trong ngày rời đại doanh, không được trì hoãn. Tô Thức chạy vào nói, hoảng hốt báo: - Đại ca, phó tướng Trương Ngọc của Tây quân đã dẫn quân bao vây doanh trại Kinh Tây quân, toàn quân được lệnh, không được phép rời doanh trại nửa bước … Đại ca, chúng ta làm gì bây giờ?
Cát Thu Yên nắm lấy kiếm, nhìn trượng phu chờ đợi.
Vân Tranh khẽ mỉm cười: - Chuyện trong dự liệu cả thôi, cần gì phải cuống lên như thế, thông tri cho Lương Tiếp, Bành Cửu, Hàm Ngưu, Hầu Tử, dẫn gia tướng rời quân doanh. Lúc này không được phép làm bất kỳ chuyện gì, làm nhiều sai nhiều, rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Tô Thức nắm chặt tay, một lúc sau mới gật đâu, vừa dợm bước thì nhớ ra: - Còn Tiếu Lâm...
- Không cần báo ông ấy, ông ấy xuất thân Hài nhi quân, là người của hoàng đế, đừng làm ông ấy khó xử. Vân Tranh chém đinh chặt sắt nói:
Tô Thức gật đầu chạy đi, Vân Tranh nhìn về phía tang lễ, mỉm cười, vuốt lại quần áo, đi ra.
Cát Thu Yên ôm lấy tay y: - Chàng đừng đi, hoàng đế ngay cả dũng khí cách chức trước mặt chàng cũng không có, hà tất phải đi để người khác chê cười.
Vân Tranh trở tay ôm Cát Thu Yên vào lòng, nhẹ nhàng chấm nước mắt trên má: - Đừng khóc, xấu quá đi thôi, ai rảnh mà đi gặp hoàng đế, ta đi bái tế Lão Bao, quen biết bao năm, khi đi không bái biệt là thất lễ. Trang điểm xinh đẹp vào, khi chúng ta tới Đông Kinh phải ngẩng cao đầu mà đi, về nhà phải ưỡn ngực mà về, ta không làm chuyện gì phải hộ thẹn hết.
Nhìn trượng phu bước đi dứt khoát, xụt xịt thu dọn đồ đạc trong quân trướng.
Hàn Kỳ nhìn thấy Vân Tranh hông buộc vải trắng đi tới, con ngươi co lại, gật đầu với Văn Ngạn Bác, biến thành tượng Phật trong miếu, còn Văn Ngạn Bác đã vội vã rời đi, phía sau linh cữu có tiếng bước chân, tiếng khải giáp chạm nhau.
Bước qua Tống Thụ, Vân Tranh chắp tay: - Văn Tín hầu Vân Tranh tới tế bái, xin lão đại nhân thông báo.
Tống Thụ khẽ gật đầu hô lớn: - Văn Tín hầu Vân Tranh tế bái..
Chẳng để ý tới những ánh mắt xung quanh, Vân Tranh bước thẳng tới linh đường, rửa tay, thắp ba nén hương, nói: - Ông cứ yên tâm lên đường, ta cũng đi đây, đến từ đâu trở về đó, chẳng có gì là không cam tâm.
- Năm xưa chính ông ra sức đưa ta vào kinh, giờ đây lại chính ông đuổi ta khỏi Đông Kinh, cũng coi như có thủy có chung, không biết có nên cám ơn ông không nhỉ, nhờ ông ta mới nhanh chóng được trở về quê nhà, bớt được rất nhiều thủ tục phiền phức.
- Nhưng ta sẽ quay lại thôi, ta quay lại lấy những gì thuộc về ta, không gì thay đổi được hết.
- Vì thế, ông yên lòng mà đi đi nhé.
Vân Tranh cung kính vái linh vị của Bao Chửng một cái rồi lều, Hầu Tử đã dẫn đại thanh mã đợi bên ngoài, Cát Thu Yên, Tô Thức, Lương Tiếp, Bành Cửu đeo bọc hành lý, nhận lấy cương ngựa, nhảy lên cười với Hàn Kỳ ở xa: - Xu mật sứ vì sao lại sợ hãi như vậy, còn bố trí cả cả giáp sĩ sau linh cữu, có phải định băm vằm ta không?
Lời này làm không ít người biến sắc, một số quân sĩ đứng gác bất ngờ nhìn về phía Hàn Kỳ, nắm chặt lấy thương, văn thần khẩn trương nhìn nhau, Hàn Kỳ mở mắt ra: - Chuyện tới nước này lão phu phải chuẩn bị vẹn toàn, giáp sĩ chỉ đề phòng Vân hầu cuồng bạo làm người khác tổn thương, không phải để giết ngài.
Lời còn chưa dứt một tên giáp sĩ bay vèo từ sau linh đường ra, rơi bịch xuống dưới chân Hàn Kỳ, miệng phun máu không ngớt, người tới điếu tang la hét chạy tán loạn, đám binh sĩ đứng gác nhìn nhau, cuối cùng tiếp tục đứng im vờ như không thấy gi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.