Ai ngờ mâu thuẫn giữa vo tướng và văn thần lại bùng phát như thế này, đây không phải là không khí đàm phán tốt.
Vân Tranh và Thạch Trung Tin có lợi ích tương đồng, bọn họ ở loại chuyện khác sẽ nhường nhìn ba phần, nhưng ở loại chuyện này không lùi bước.
Triệu Trinh sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn Thạch Trung Tín, quát: - Chuyện đó về kinh bàn sau, lúc này không được nhiều lời.
Thạch Trung Tín khom người vâng dạ, khinh bỉ liếc nhìn đám Lý Thục quay về chỗ ngồi không nói nữa, hoàng đế giáo huấn Thạch Trung Tín trước mặt Lý Thục, phân ra rõ xa gần thân sơ.
Người thân thì tất nhiên có thể mắng chửi, giơ tay là đánh, còn người ngoài phải chú ý giữ thể diện, đó là đạo lý bình thường, nên Thạch Trung Tín dù bị mắng vẫn thoải mái.
Đám Lý Thục vốn tưởng rằng đề xuất vấn đề vào lúc này sẽ chiếm được ít ưu thế, bởi vì thời gian tới không lo tới chiến sự nữa, không ngờ hoàng đế không cho rằng tướng quân thu gom vài quân tốt tàn tật có vấn đề gì.
Xưa nay tướng quân đều làm thế, không có gì lạ, thân là tướng soái không biết mua chộc lòng quân, thì sĩ tốt sao hết mình trên chiến trường, an bài cho bộ tốt tàn tật là phù hợp với yêu cầu mỹ đức của người Đại Tống, dưới hoàn cảnh nghiêm ngặt năm xưa thái đổ đoạt binh quyền còn không tước đoạt quyền lực này của tướng quân.
Triệu Trinh thời gian qua đi khắp quân doanh, tiếp xúc nói chuyện với không ít tướng tá binh tốt, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574394/quyen-10-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.