Có lê sớm một tháng để ăn với người khác là món quà hiếm có, với Vân Tranh mà nói thì vứt đi, lê nhỏ như ngón cái, ăn nhạt toẹt, chớ nói với y thứ tặng là tình nghĩa, ăn ân tình chứ không phải mùi vị, như Lão Thạch đó, tình cảm không thiếu, đồ ngon lành, thế có hay không.
Hoàng đế cũng không ăn thứ này, không phải không ngon, mà là có quy củ đấy, thứ trái vụ không được ăn, nghe nói ở thời Đường có kẻ tặng hoàng đế thứ trái vụ mà làm thiên hạ đại loạn, nhất là vị nữ hoàng đế kia hạ lệnh bách hoa nở giữa mùa đông, thế là có cả đám người dùng đủ mọi thủ đoạn thực hiện loại việc này, không biết bao người vì nó mà gặp họa.
Nhưng Địch Thanh có tâm tình tặng cả quà thì chứng tỏ cục diện Hà Bắc hoàn toàn chuyển biến rồi, Vân Tranh gặm một quả lê nói với Thạch Trung Tín sang chơi: - Tặng chút vàng bạc có tốt hơn không.
Thạch Trung Tín xưa nay chẳng thích những thứ không phải thịt, chỉ cắn một miếng cho có, lấy trong lòng ra một cuộn giao tử đưa Vân Tranh.
- Đây là tiền ba nghìn cái đầu người, ngươi chưa hài lòng ta bảo bọn chúng trả thêm.
- Thêm là thêm bao nhiêu? Lát nữa Lý Thường tới ăn lê bàn với ông ta đi, chẳng may Lão Bao biết tấu cho một bản, tuy không có chuyện gì, nhưng thể diện chẳng dễ coi, lời Lão Bao có ảnh hưởng lắm.
Thạch Trung Tín trầm ngâm: - Sao hôm qua Lão Bao khẩn trương như thế nhỉ?
- Ài, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574391/quyen-10-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.