Biết mình chẳng có bản lĩnh gì Thạch Trung Tín càng thêm chú ý tâm tư người khác, để từ chỗ người thông minh biết được tin tức có lợi cho mình, đây không phải chuyện đơn giản, cho nên có thể nói ông ta là người thông minh đồng thời rất mẫn cảm.
Có thể nhớ được bước chân Trâu Đồng Minh hai lần khác nhau, lại còn suy từ đó ra kết quả, loại người này đáng gọi là kỳ nhân.
Trâu Đồng Minh kinh ngạc vì sự mẫn cảm của Thạch Trung Tín, nhưng trong lòng có tâm sự nên bỏ qua chi tiết này, uống hết cốc rượu bỏ xuống: - Hôm nay cha gia trực, vốn không nên uống rượu, nhưng ngài lấy đại thắng của Vân soái ra nói, không thể không uống.
- Trâu công công, Vân hầu thắng tới mức nào, đánh bại Da Luật Hoa Tháp hay là đánh tan?
- Diệt toàn bộ. Trâu Đồng Minh cẩn thận hạ thấp giọng giảng giải qua tình hình ở Đường huyện: - Vốn có sáu nghìn tù binh, nhưng bị giết sạch, không còn một ai.
- Sao thế được? Thạch Trung Tín giật mình:
- Nhỏ giọng thôi, Vân soái đang cực kỳ tức giận, nghe nói bách tính Đường huyện một phần bỏ chạy trước cuộc chiến, phần còn lại bị Da Luật Hoa Tháp giết hết, thế nên Đường huyện còn người sống mới là lạ.
Thạch Trung Tín vỗ đùi: - Đúng là vẫn còn trẻ người bồng bột, giết tù binh có lợi gì đâu, lại còn bị đám hủ nho trên triều chỉ trích, không bằng để lại bán cho chúng ta lấy công, tướng sĩ của y cũng thêm được vài đồng dưỡng lão.
Trâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574380/quyen-10-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.