Hai nữ tử định trả lời gì đó, nhưng cánh môi đỏ thắm mở ra không nói được gì, đã hoàn toàn sững sờ.
Cây xanh trong huyện nha thoáng cái đã héo rũ rồi biến thành bó đuốc, lớp si đen phết trên những cây cột gỗ không ngừng phồng lên, cuối cùng là bùng cháy dữ dội.
Lửa cháy mãnh liệt rút hết dưỡng khí trong huyện nha, khí lưu trên bầu trời hình thành một vòi rồng lớn, cuối hết to tàn lên không trung, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Vân Tranh gõ gõ ghế: - Chú ý một chút, tóc ở bên trái cao hơn bên phải rồi này.
Lục y nữ tử phì cười, quay người lại chú tâm chải tóc, tử y nữ tử vẫn nhìn vòi rồng, bao nhiêu bi thương tựa hồ theo gió lốc cuốn đi, toàn thân trở nên hoạt bát hơn nhiều.
Vân Tranh nắm lấy tay Lục y nữ tử: - Các nàng do ta cứu, theo như thông lệ là chiến lợi phẩm của ta rồi, sau này theo ta đi.
Lục y nữ tử cười khúc khích mà nước mắt trào ra như suối: - Năm ngoái thiếp thân từng gặp tướng quân ở phủ Vũ An hầu, quốc cứu gia Tào Đại Định muốn tặng cho tướng quân, ngài có biết khi đó thiếp vui thế nào không? Thiếp ở trong phòng trang điểm thật đẹp, ngồi đợi hết buổi sáng, hết buồi chiều, tự nhủ tối tướng quân sẽ tới, nhưng trời sáng, vò võ chờ suốt ngày không thấy bóng tướng quân đâu... Hiện giờ đã muộn rồi.
- Chuyện này trách ta được sao, hôm đó ta say tới quên cả cha mẹ là ai, làm sao còn để ý nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574378/quyen-10-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.