Chương trước
Chương sau
Định Châu chuyển vận sứ Trần Hiển bị thương ở tay treo lủng lẳng trước ngực, nơm nớp lo sợ nói với Vân Tranh:
- Vân soái, Da Luật Hoa Tháp là con Da Luật Hàn Thành cùng cơ thiếp người Nãi Man, sức khỏe vô cùng, năm xưa không sống trong phủ Trần Quốc vương mà sống ở bộ tộc Nãi Man, theo người Liêu bình man phương bắc từng lập chiến công vô số.
- Thần kỳ nhất là có một lần tên này bị người man đánh bại bắt sống, ném vào hố băng, ai cũng nghĩ hắn chết rồi, vậy mà hắn phá băng xông ra, một đêm giết ba đầu mục người man.
- Khi bị bộ lạc người man bao vây, hắn một mình ngồi bên đống lửa nướng thịt uống rượu, coi người man như không, người man phục lắm, tôn xưng thủ lĩnh, cam tâm tình nguyện đi theo chinh chiến tứ phương.
- Chẳng trách những kẻ này không mặc giáp, thì ra là không quen với thời tiết nóng nực.
Vân Tranh thấy đối phương bắt đầu đánh trống, liền quay về bản trận, vừa đi vừa hỏi:
- Quân địch hung hãn như thế, làm sao các vị lại thủ được Định Châu tới tận bây giờ? Ta còn nghĩ mình tới nơi thì Định Châu phải thất thủ lâu rồi cơ.
Không ngờ Trần Hiểu lại ấp a ấp úng không nói lên lời.
- Nói đi, ta không trách tội các ngươi, dù dùng cách gì, giữ được Định Châu thành đã là đại công.
Trần Hiểu ngần ngừ mãi, cắn răng thì thầm bên tai Vân Tranh vài câu, Vân Tranh tức thì biến sắc mặt, ông ta quỳ xuống:
- Hạ quan biết không còn mặt mũi nào sống nữa, chỉ mong sau khi đại soái bắt được hắn, giao cho hạ quan xử trì.
Vân Tranh cố nhịn cảm giác buồn nôn:
- Các ngươi chết cũng tốt, bây giờ ra sau đợi tin, đừng tới trước mặt ta nữa, kẻo ta không kiềm chế được chém đứt đầu ngươi.
Trần Hiểu khóc lớn, bị hai quân tốt kéo đi, Vân Tranh như nổi điên chém liên tục vào thân cây lớn bên cạnh.
Cát Thu Yên mặc khải giáp cải trang thân binh vừa mới tới gần trượng phu, liền nghe Vân Tranh quát:
- Về hậu trại, chiến tranh chưa kết thúc không được ra.
Cát Thu Yên chẳng hiểu ra sao, ủy khuất phụng phịu quay về, dặn Hàm Ngưu nhất định phải theo sát lão gia.
Lúc này đám tướng sĩ đã chuẩn bị chiến đấu lo lắng nhìn về phía đại soái của mình, cảm thấy tâm tình y không bình thường, có điều chiến sự sắp bắt đầu, không nghĩ nhiều nữa, khi chiến kỳ chữ Vân lớn kéo lên, quân tống dùng trường đao gõ lên ngực không ngừng hô vang:
- Chiến! Chiến! Chiến!
Không đợi quân Tống hành động, quân Liêu đã tràn sang, bọn chúng chỉ buộc một tấm gỗ dày ở trước ngực, dày da dẫm trên dòng sông cạn làm nước bắn tứ tung, miệng hò hét xung phong, chẳng hề có quân trận hay quy củ gì, xem thường cơn mưa tên mang theo thuốc nổ đang ụp xuống.
Tiên phong bị cung tiễn bắn chết, quân Liêu vẫn xông lửa lửa đạn, bọn chúng dùng chiến thuật này vô số lần, giành được vô số chiến thắng, Da Luật Hoa Tháp tin rằng lần này cũng thế.
Ván gỗ tuy thô sơ, nhưng kháng tên rất nhiệu quả, tên không xuyên qua được, mảnh vỡ tạc đạn không làm gì nổi, chỉ có nỏ tám trâu mới có thể tạo thương tổn với chúng, bọn chúng cũng có không ít kinh nghiệm đối phó với tạc đạn, nhìn quả cầu sắt đen xì mang theo đốm lửa bay tới hoặc nhanh nhẹn lăn mình tránh, hoặc vung lang nha bổng đánh bay lên trời.
Trường đao của quân Tống chém vào lang nha bổng là dội lại, nếu không phải có thương thủ đằng sau chuyên môn đâm chân địch, chỉ đợt va chạm đầu là đủ khiến quân Tống tổn thất thảm trọng.
Vừa mới chạm trán quân Tống đã thua thiệt, kỵ binh của Tiếu Lâm và Lương Tiếp không đợi thêm được nữa, đồng loạt xuất kích, bọn họ bỏ mã sóc nhẹ tiện dụng, dùng vũ khí hạng nặng, Tiếu Lâm dùng cái chùy xích lớn, Lương Tiếp múa đôi thiết chùy quen thuộc, từ hai bên cánh đánh cắt ngang ngăn cản hậu quân người Liêu để quân mình ổn định lại thế trận, cuộc chiến chỉ trong tích tắc đã lên tới cao trào dữ dội.
Da Luật Hoa Tháp đi ngay sâu đội tiên phong, vung lang nha bổng đập vào thuẫn, cả thuẫn lẫn quân Tống đều biến thành hình thù kỳ quái, hộc máo ngã xuống.
Da Luật Hoa Tháp vung búa đập vào trường đao, trường đao tan nát, thân thể quân Tống cũng vỡ vụn.
Tên này là con quái thú hình người, Ngô Kiệt rút nỏ bắn trộm hắn ba lần, hai bị hụt, một trúng vai trái chẳng những làm hắn yếu đi, ngược lại kích thích hung tính của hắn, gầm lớn tóm lấy chân một quân Tống, đập túi bụi đến khi thi thể nát bét.
Quân Tống rút kinh nghiệm rồi, không ném tạc đạn trên không nữa, mà lăn dưới đất, một quả thành công bay tới dưới bụng ngựa của Da Luật Hoa Tháp nổ mạnh, bụng ngửa nổ toác, khiến hắn cũng ngã xuống, quân Tống mừng rỡ xông tới đâm thương giết còn quái thú này.
Một đám người lông lá hùng hổ xông tới, lấy tấm thân huyết nhục chặn trường thương cứu chủ tướng, không đợi cho quân Tống kịp rút trường thương ra, Da Luật Hoa Tháp gầm gừ nâng nửa con ngựa sót lại, ném đổ một mảng quân Tống, lang nha bổng xoay một vòng, mưa máu đầy trời.
Lý Thường tái mặt nhìn Da Luật Hoa Tháp tung hoành vô địch giữa ba quân, đang càng ngày càng tới gần soái kỳ bằng khí thế không gì cản nổi, hai chân run cầm cập:
- Đại, đại soái, xin hãy rời khỏi chỗ này.
Vân Tranh chẳng thèm quay đầu, lãnh đạm nói:
- Sợ cái gì, chiến sự mới bắt đầu thôi, Bành Cửu, tới ngươi!
- Vâng!
Bành Cửu nhận lệnh, kéo giáp mặt xuống, chỉ để lộ ra đôi mắt, đi tới chỉ huy giáp sĩ cầm khiên lớn cao bằng cả người, đồng thanh hô “Hây! Hây! Hây!”, tạo thành bước tường thiết giáp tiến lên từng bước một.
Da Luật Hoa Tháp bắt đầu cảm thấy áp lực rồi, bình thường đây là lúc quân Tống hỗn loạn, nhưng lần này khác, thế trận càng thêm chặt chẽ, tướng lĩnh cũng không có kẻ nào bỏ chạy, ngược lại bên mình xô vào bức tường sắt kia không khác gì xô vào đá, ngoài nạp mạng không gây ra được chút tổn thất nào. Hắn không ngốc, cách tác chiến không tiếc mạng này bên mình thiệt hại nặng nề, nếu không dọa được địch, vậy hắn cũng không xông tới nữa, vung lang nha bổng dọn sạch xung quanh, rồi xoay người chạy ngay.
Bành Cửu nghiến răng:
- Giết bao nhiêu huynh đệ của ta còn muốn chạy sao?
Gõ chiêng, bức tường sắt tách ra, Ngô Kiệt chỉ huy nỏ tám trâu ra uy, tức thì những tiếng rít khủng bố của nó trấn áp âm thanh huyên náo của chiến trường, đục công thanh to bằng cổ tay trẻ con bay rào rào như châu chấu, xé xác toàn bộ kẻ địch trước mắt.
Da Luật Hoa Tháp múa tít lang nha bổng, không nghĩ hắn dùng thứ vũ khí nặng nề một cách linh hoạt tới vậy, khéo léo mượn lực làm chệch hướng toàn bộ mũi tên bắn về phía mình, nhân lúc quân Tống nạp lại tên tiếp tục quay người bỏ chạy.
Điểm yếu nhất của giáp sĩ là chậm chạp, đao thương thủ cũng không thể đuối kịp, Bành Cửu và Ngô Kiệt đành dậm chân tức tối nhìn bóng dáng Da Luật Hoa Tháp dần rời xa, lệnh sĩ tốt thổi tù và, Tiếu Lâm và Lương Tiếp đánh bọc sườn địch ở bên sông thoát ly tiếp xúc, quay ngược lại, hình thành thế gọng kìm.
Tiếu Lâm nhìn thấy Da Luật Hoa Tháp rồi, cướp lấy chiếc lang nha bổng, thúc ngựa xông thẳng tới.
Da Luật Hoa Tháp đánh bay một mũi phá giáp trùy nhắm vào lưng mình, thấy có tướng Tống đánh đến, không cần suy nghĩ xoay lang nha bổng nửa vòng nghênh tiếp.
Choang! Một tiếng va chạm dữ dội khiến người nhge thấy ê răng, hai chiếc lang nha bổng cùng gãy lìa, con ngựa của Tiếu Lâm hí dài, bốn vó không chịu nổi chấn động khủng khiếp sụm xuống, Tiếu Lâm phun một vòi máu, ấn lưng ngựa lộn người về phía sau, lảo đảo hai bước mới đứng vững được.
Da Luật Hoa Tháp hai chân lún xuống đất nửa tấc, khóe mắt có máu ứa ra, định truy kích Tiếu Lâm thì hông trúng một thương, vươn tay túm lấy hai quân Tống đánh lén mình, đập đầu vào nhau vỡ nát, một mũi tên bắn vào lưng, làm hắn phải bỏ Tiếu Lâm, loạng choạng muốn bỏ chạy qua sông.
Đột nhiên một ngọn lửa đỏ thẩm từ giữa sông bùng lên, biến con sông thành sông lửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.