Thời gian đã qua ba ngày, Quách Hằng Xuyên rốt cuộc dốc toàn lực đột phá được Thập Bát Bàn, người Liêu vì bỏ chạy mà kích phát tiềm lực khủng bố, chỉ trong một ngày chạy được hơn năm mươi dặm, quân Tống không dám truy kích quá rát đội quân này, nhưng không chịu bỏ qua, đeo bám như đám sói ở hoang nguyên, đợi con một kiệt sức là lao vào cắn xé.
Quân Liêu lúc tiến đánh Nhạn Môn Quan thì có hơn hai mươi vạn, bỏ lại ở đó gần hai vạn quân, đến khi bị Vân Tranh dẫn quân ngược lại bao vây có thêm ba vạn quân tự ý rời đội ngũ rút lui, Quách Hằng Xuyên dẫn mười lăm vạn quân đột vây, vừa chạy vừa chia quân đoạn hậu, sĩ khí đi xuống, quân đội tan rã, mạnh ai nấy chạy, ngay cả uy vọng của Quách Hằng Xuyên cũng không kiểm soát nổi, lương thực hết, có người ăn phải lương thực trúng độc, trong quân giành nhau thức ăn, làm cuộc tháo chạy thảm liệt vô cùng.
Sau khi dùng nửa đội thân vệ ngăn cản quân Tống, cuối cùng cũng tạm thời cắt đuôi được đám sói đó.
Quách Hằng Xuyên nửa dìu nửa kéo một thiếu niên đặt xuống bên dòng nước, thiếu niên chụm tay ra sức múc nước uống, vì tham ăn một miếng quân lương mà hắn trên nôn dưới thải, người gần như kiệt quệ.
Không chỉ hắn, cả đám người nằm la liệt trong sơn cốc, nơi đây thuộc Ứng Châu, nằm giữa Tang Cang hà và Hồn Nguyên hà.
Đó là nhi tử mà cửu đệ của ông ta yêu thương nhất, Quách Hằng Xuyên không thể bỏ lại đứa cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574369/quyen-10-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.