Chương trước
Chương sau
Cát Thu Yên dùng răng cắn đứt chỉ, ướm chiếc áo lên người Vân Tranh, thấy kích cỡ vừa vặn thì rất là hài lòng: - Trời nóng lắm, chàng mặc áo vải sắn cho mát, đợi lát nữa chiến sự kết thúc thì thay, lưng mọc rôm rồi đó.
Vân Tranh tròn mắt: - Này, ta đang nói tới an nguy của hoàng đế, sao nàng chẳng quan tâm gì cả thế?
Hai mắt Cát Thu Yên cong tít như trăng non: - Với thiếp mà nói, chàng mới là trời, còn hoàng đế liên quan gì tới thiếp, lúc đi phu nhân có dặn, nếu chiến sự không ổn thì vác chàng bỏ chạy, nếu chàng phản kháng thì đánh ngất mang đi, thiếp đang xem hướng gió, tuyến đường bỏ chạy cũng chọn rồi, chàng yên tâm, thiếp còn chưa quên cách sinh tồn trong rừng núi.
Đúng lúc này trên bầu trời nổ bùm ba tiếng, ba quả pháo hỏa bùng nở dưới chiều tà, Vân Tranh thở phào: - Xem ra không cần bỏ trốn nữa rồi, đám Bành Cửu đã thành công khống chế sơn sốc Thập Bát Bàn, chỉ cần một dải Lão Gia Lĩnh trụ vững, ông ta chỉ còn cách vứt bỏ quân nhu lương thảo chạy thôi.
Cát Thu Yên vui mừng nhún mình thi lễ: - Thiếp thân chúc mừng phu quân lần nữa đại thắng.
Vân Tranh cười lớn: - Một ngày thôi, chỉ cần đám Ngô Kiệt chống cự một ngày, quân Liêu ắt tan vỡ, sau đó cuộc chiến sẽ trở thành màn đi săn của chúng ta, ngày tàn của Quách Hằng Xuyên cũng tới.
Kế hoạch diễn ra đúng như dự kiến của Vân Tranh, tập kích thành công, quân Tống đoạt được hậu doanh của người Liêu, lúc này thì chẳng còn mấy trò thập diện mai phục, tứ diện sở ca gì nữa, chỉ còn tranh thủ gia cố sơn trại, sau đó cắn răng chống lại quân Liêu cùng đường muốn thoát thân nữa thôi.
Ngươi Liêu bị tấn công bất ngờ, hốt hoảng bỏ chạy năm dặm, đề phòng người Liêu phản kích, Ngô Kiệt nhanh chóng dựng cự mã trận đơn giản, Bành Cửu và Lương Tiếp thì lên ngọn núi hai bên bố trí trận địa pháo, mọi sự chuẩn bị phải hoàn thành trong đêm nay. Quân Tống cực kỳ hưng phấn, đại quân ở hai đầu chẹt đường của quân Liêu, tử thủ không gian hẹp là sở trường của họ rồi, lúc đó thuốc nổ tha hồ phát huy tác dụng.
Quách Hằng Xuyên lồng lộn đi qua đi lại, dưới chân ông ta là ba thi thể không đầu vẫn chảy máu, tay vung chiến đa quát tháo: - Ai cho các ngươi rút lui, tấn công ngay, nếu cho quân Tống thời gian củng cố chiến tuyến thì chúng ta chết hết, ngu xuẩn, giờ theo lão phu tấn công, kẻ nào dám lùi lại chém đầu.
Đám tướng quân trong đại trướng không nhúc nhích, một tên cao lớn râu rậm, tức giận nói: - Tướng quân, ti chức chỉ muốn hỏi vì sao quân Tống lại xuất hiện sau lưng chúng ta, đằng sau chúng ta có Tiêu soái cơ mà, giờ ra cơ sự lớn như vậy, không có câu trả lời không được.
Quách Hằng Xuyên nhe răng trắng ởn ra: - Hắn chết rồi, ngươi muốn hỏi ai?
- Không thể nào, năm vạn tinh kỵ...
Người kia còn định tranh cãi, Quách Hằng Xuyên cười lớn: - Năm vạn tinh kỵ lúc này thành ma cả rồi, Tiêu Hỏa Nhi hẳn cũng binh bại thân vong, nếu không cho mười lá gan Ô Cốt Độc cũng không dám dẫn quân Tống tới đánh úp đường lui của chúng ta.
- Từng nghe nói Vân Tranh thắng được trọng giáp kỵ của Tây Hạ bằng dã chiến, ta còn nghĩ là quân Tống lại giở trò dát vàng lên mặt, nhưng giờ không muốn tin cũng không được rồi.
- Các ngươi đừng ảo tưởng nữa, Tiêu Hỏa Nhi đã chiến tử, Ô Cốt Độc đầu hàng quân Tống, ngoài Ninh Vũ Quan là hoang nguyên, cho nên bọn chúng không thể bao vây được, nên tới đây. Da Luật Đạt Cổ mà biết tin sẽ ngay lập tức bỏ chạy chứ không phải tới cứu chúng ta đâu.
Tuy ở đây không phải toàn tướng lĩnh của Quách thị gia tộc nhưng xuất phát từ sự tin tưởng nhiều năm với Quách Hằng Xuyên vẫn trở về tổ chức binh mã bản bộ, chuẩn bị tấn công.
Trong quân trướng chỉ còn lại một mình, Quách Hằng Xuyên ngồi xuống vuốt mắt cho một cỗ thi thể, cắn chặt răng không để nước mắt chảy ra.
Quách gia phải trả một cái giá quá thê thảm ở Nhạn Môn Quan, hơn năm mươi năm qua chỉ có hai tư người tuẫn quốc, đại bộ phận là họ xa, giờ đây gần như toàn bộ đích hệ tài tuấn của Quách gia đã bỏ mình vì nước, Quách Hằng Xuyên lúc này thậm chí sợ chết đi không biết dối diện với tổ tiên thế nào.
Bị vây khốn ở Thập Bát Bàn kỳ thực không phải chuyện quá to tát, chỉ cần muốn ông ta có thể dẫn quân vượt qua ngọn núi không quá cao này rời khỏi chiến trường, trước kia không phải chưa từng rơi vào hiểm cảnh như vậy, nói cho cùng binh lưng Vân Tranh chỉ có thể giữ được lối ra không thể bao vây kín mít, về được Yến Vân chẳng khó quy tụ lại thập vạn đại quân, Quách gia là gia tộc trọng yếu nhất ở Yến Vân.
Nhìn thi thể của đứa cháu thường ngày luôn yêu thương bị đưa ra ngoài, gò má Quách Hằng Xuyên co giật, cuối cùng hạ lệnh: - Canh ba nấu cơm, mỗi người mang lương thực cho hai ngày, trời sáng bắt đầu đột vây.
Tiếng tạc đạn nổ trong sơn cốc làm lỗ tai Ngô Kiệt ù đi, cơ bản không còn nghe thấy cái gì khác nữa rồi, quân Tống chỉ còn biết máy móc bắn tên, ném tạc đạn về phía quân Liêu đang không ngừng tràn tới, nhìn ánh lửa bùng lên trong đêm...
Bành Cửu hai tai điếc đặc, tay không vung nổi trường đao nữa, thậm chí cả tạc đạn cũng chẳng ném đi nổi bao xa, hắn thủ ở tuyến đầu, đối diện với đợt tiến công dữ dội nhất.
Gió tối thay vì mang theo chút không khí mát mẻ thì giờ chỉ còn những luồng hơi nóng rực, nhưng vì đảm bảo chiến sự, cứ một tuần hương, quân hai bên núi lại đổ dầu hỏa xuống đốt, áp chế quân Liêu.
Tên chó má Lương Tiếp là may mắn nhất, chơi đoán quyền chọn được chỗ dốc hiểm trở, giờ giàu rồi, ai cũng biết tiếc mạng sống rồi, nếu là trước kia tên này đã xung phong thủ tuyến đầu.
Cũng không biết là đánh bao lâu rồi, tóm lại là khi quân Liêu rút đi như thủy triều, quân Tống mới biết là trời đã sáng.
Chiến trường trước mắt không thể dùng từ thảm mà hình dung nữa rồi, tiếng tù và của người Liêu như tiếng khóc nghẹn ngào, tiếng chiêng trống của quân Tống như tiếng náo loạn.
- Tướng chủ, chúng ta phải rút lui, người Liêu đánh thêm một trận như thế nữa thì huynh đệ không trụ nổi. Phó tướng mặt đen nhẻm vì khói bụi kéo Bành Cửu đứng dậy, nói như quát:
- Chúng ta mất hơn một phần ba rồi. Bành Cửu bần thần:
- Rút thôi, về Lương Sơn là chúng ta bù đắp được ngay, giờ ối người muốn vào quân Kinh Tây chúng ta.
- Cút, thứ chó má đầu óc hỏng rồi à, lão tử lên chiến trường cần huynh đệ chứ không cần tốt thí.
- Bớt nói đi, giữ sức mà về ăn cơm, thuộc hạ đỡ ngài mệt lắm, không cãi nhau được đâu..
Nghe nói tới ăn là bụng Bành Cửu sôi ùng ục, dạ dày như xoắn vào nhau, cả hai dìu đỡ tập tễnh rút lui...
Quách Hằng Xuyên thấy quân Tống rút lui cũng chẳng vui vẻ hơn, bọn họ không thể phá được tuyến phòng thủ của quân Tống, có thời gian này bọn chúng hẳn củng cố danh tranh phía sau rồi, tiếp theo đây chiến đấu còn khốc liệt hơn, chợt nhớ ra một chuyện với tướng lĩnh biên cạnh: - Kiểm tra quân lương Ô Cốt Độc đưa tới chưa?
- Tướng quân, đã kiểm tra qua một nhóm, không thấy vấn đề, còn lại đã chia cho binh sĩ.
Quách Hằng Xuyên lắc đầu: - Mệnh lệnh tướng sĩ chỉ được dùng lương thực cũ còn lại, không được đụng vào lương thực mới, thứ mà Ô Cốt Độc man tới dù an toàn tới mấy, nếu có thể không ăn thì đừng ăn, hắn đã hàng địch, làm gì có chuyện tốt đẹp cho chúng ta.
Đám tướng quân bấy giờ mới tái mặt nhìn nhau: - Hà Lâm, Trương Nguy, Đàm Duyên đều đã vượt núi rời đi rồi, e không liên hệ kịp nữa.
Quách Hằng Xuyên tức giận đấm tay xuống bàn: - Ngu xuẩn, các ngươi không biết nghĩ xem, vùng núi này không vây được chúng ta, Vân Tranh là tướng soái trấn thủ nơi này, chẳng lẽ không hiểu điều ấy? Vân Tranh ắt đang đợi chúng ta vứt bỏ toàn bộ vũ khí nặng nề, chỉ mang theo mỗi lương thực chạy ra bình nguyên, tới đó, kỵ binh của y sẽ xé nát chúng ta, đường thoát của chúng ta không phải ở nùi non hai bên mà ở phía trước...
HẾT!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.