Sự ngu xuẩn của Vương Di Vĩnh làm Lữ Huệ Khanh cười lớn, người này làm sao có thể cho rằng hoàng đế không biết rằng hắn có gia quyến ở Hàn Thành? Hắn dựa vào cái gì mà nghĩ không ai phát hiện?
Phò mã và ngoại thích xưa nay là đối tượng bị theo dõi trọng điểm, đến dư nghiệt tiền triều còn không thoát khỏi bàn tay Hài Nhi quân, thế mà Vương Di Vĩnh lại tin trò vụng trộm của hắn không ai biết.
Sở dĩ chưa có chuyện gì là vì sức khỏe Ngô Quốc công chúa không tốt, hoàng đế không muốn cô cô mình bị tổn thương nên ngậm miệng, nếu công chúa chết cũng là lúc Vương Di Vĩnh mất đầu.
Từ khi biết Vương Di Vĩnh có thê tử bên ngoài, Lữ Huệ Khanh nhìn hắn với con mắt của người qua đường buồn chán nhìn con lợn trong chuồng càng ngày càng béo, nghĩ xem khi nào nó bị làm thịt.
Lữ Huệ Khanh tất nhiên sẽ không nói với Vương Di Vĩnh, kẻ ngu xuẩn đó sẽ làm chuyện tồi tệ thêm, ngu tới mức tới không cứu được nữa rồi.
Xuân Ca nhẹ nhẹ đấm chân cho tiên sinh, tiên sinh yếu lắm, đi một lúc là bị chuột rút, làm thế này có thể giảm bớt mệt mỏi, đó là chuyện Xuân Ca làm hàng ngày.
Nhìn Xuân Ca, Lữ Huệ Khanh liền nhớ tới phó nhân A Hữu của mình trước kia, cũng rất chu đáo, hiểu ý chủ...
- Ngươi là đứa bé ngoan, sao cha mẹ ngươi đành lòng đưa ngươi vào thanh lâu? Lưu Huệ Khanh xoa cái đầu tròn tròn của Xuân Ca, cảm khái nói:
- Vì nhà có nhiều huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574354/quyen-10-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.