Sự ngu xuẩn của Vương Di Vĩnh làm Lữ Huệ Khanh cười lớn, người này làm sao có thể cho rằng hoàng đế không biết rằng hắn có gia quyến ở Hàn Thành? Hắn dựa vào cái gì mà nghĩ không ai phát hiện? Phò mã và ngoại thích xưa nay là đối tượng bị theo dõi trọng điểm, đến dư nghiệt tiền triều còn không thoát khỏi bàn tay Hài Nhi quân, thế mà Vương Di Vĩnh lại tin trò vụng trộm của hắn không ai biết. Sở dĩ chưa có chuyện gì là vì sức khỏe Ngô Quốc công chúa không tốt, hoàng đế không muốn cô cô mình bị tổn thương nên ngậm miệng, nếu công chúa chết cũng là lúc Vương Di Vĩnh mất đầu. Từ khi biết Vương Di Vĩnh có thê tử bên ngoài, Lữ Huệ Khanh nhìn hắn với con mắt của người qua đường buồn chán nhìn con lợn trong chuồng càng ngày càng béo, nghĩ xem khi nào nó bị làm thịt. Lữ Huệ Khanh tất nhiên sẽ không nói với Vương Di Vĩnh, kẻ ngu xuẩn đó sẽ làm chuyện tồi tệ thêm, ngu tới mức tới không cứu được nữa rồi. Xuân Ca nhẹ nhẹ đấm chân cho tiên sinh, tiên sinh yếu lắm, đi một lúc là bị chuột rút, làm thế này có thể giảm bớt mệt mỏi, đó là chuyện Xuân Ca làm hàng ngày. Nhìn Xuân Ca, Lữ Huệ Khanh liền nhớ tới phó nhân A Hữu của mình trước kia, cũng rất chu đáo, hiểu ý chủ... - Ngươi là đứa bé ngoan, sao cha mẹ ngươi đành lòng đưa ngươi vào thanh lâu? Lưu Huệ Khanh xoa cái đầu tròn tròn của Xuân Ca, cảm khái nói: - Vì nhà có nhiều huynh đệ tỷ muội... Xuân Ca nói lí nhí như không muốn nhớ lại chuyện thương tâm đó: Lữ Huệ Khanh lắc đầu: - Không thể nói thế, mỗi người chỉ sống được một lần, đi sai một bước là không quay đầu lại được, cho nên nhớ kỹ, dù là thánh nhân hay hoàng đế đều không có quyền tùy ý trà đạp, mệnh là do ta, không do trời. Xuân Ca ghi nhớ, tiên sinh là người bác học nhất công chúa phủ, nói biết điều ấy. Nghỉ ngơi đủ rồi Lữ Huệ Khanh dẫn Xuân Ca Nhi tới thôn trang nhỏ ngoài Kinh Triệu phủ, thôn nằm sâu trong núi, đất đai cằn cỗi, cuộc sống có vẻ không tốt, người dân đa phần là người già trẻ nhỏ, thấy xe trâu của họ đi qua đều đứng dậy chào thân thiết. Xe đi vào một tiểu viện, rất bình thường, rào chắn bằng cành cây khô, một căn nhà nhỏ lợp mái lá, một cái cây to giữa sân, một giếng nước, đơn sơ mộc mạc, cũng rất bình yên, Lữ Huệ Khanh đi vào trong căn nhà nhỏ có rất nhiều vò hũ, Xuân Ca ở ngoài canh cửa. Bỏ mấy cái hũ qua một bên, lấy một cái gói cẩn thận bằng ba lớp giấy dầu chống ẩm, Lữ Huệ Khanh lật một cuốn sổ dày, xem kỹ từng hàng chữ trên đó. " Năm Hoàng Hựu thứ hai, Canh Dần, Thương Châu nhập ba nghìn cân mang tiêu, Giải Châu Hà Đông nhập bảy trăm cân than, Long Đức phủ nhận hai nghìn cân lưu huỳnh, Hàm Thắng quân nhập ba trăm cân chu sa..." " Hoàng Hựu thứ ba, Tân Mão, Thương Châu nhập mười nghìn cân mang tiêu, Giải Châu Hà Đông nhập một vạn cân than, Long Đức phủ nhận một vạn cân lưu huỳnh, Hàm Thắng quân nhập chín trăm cân chu sa... Ừm, có vẻ chúng điều chỉnh công thức đi một chút rồi." Đọc song cuốn sách, nhẩm lại vài lần, Lữ Huệ Khanh khinh miệt ném vào lò lửa, ngồi nhìn nó tới khi biến thành tro tàn, lẩm bẩm: - Cơ mật tối cao của Đại Tống, bí mật không thể tiết lộ? Đúng là lũ ngu xuẩn, cuốn sách thế này không hủy đi, còn ghi rõ ràng như thế, chúng nghĩ người đời ngu hết à, Tằng Công Lượng ngu hơn cả lợn, cái ghế của hắn đáng lẽ là của mình. Vân Tranh mà ở đây chắc chắn nổi cơn lôi đình, vì từ cuốn sổ đó, người biết nghề không khó tìm ra cách chế tạo thuốc nổ, huống hồ trước kia Tằng Công Lượng đã truyền bá cách chế tạo khắp thiên hạ, triều đình đề phòng đủ mọi cách, nhưng không ngờ để lộ sơ hở ở khâu quá đơn giản như vậy. Lữ Huệ Khanh đang ngồi suy tính kế hoạch thì nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài, mở cửa đi ra, trong sân thêm một con ngựa, là Vương quản gia tới. - Vương huynh không phải đang đắc ý ở thanh lâu Kinh Triệu phủ sao, tới nơi hoang vắng này làm gì? Vương quản gia đuổi Xuân Ca đi, tới trước mặt Lữ Huệ Khanh nghiêm túc nói: - Có phải Sở tiên sinh đã tiếp xúc với Long Cửu của tây quan? - Đúng thế, tơ lụa của nhà chúng ta không thể chỉ mua bán ở một dải Quan Trung, thế nào cũng phải tìm mối tiêu thụ lớn hơn, năm nay đất Ngô sản xuất rất nhiều tơ lụa, ông cũng biết rồi, một mình Quan Trung không tiêu thụ nổi. Vương quản gia mặt vẫn lạnh tanh, lấy từ ống tay áo ra một bản văn thư đưa Lữ Huệ Khanh: - Xem đi, đây là băn thư hải bộ do Vân Tranh phát ra, Long Cửu, tên thật Hoa Thiên Thọ, dối trên lừa dưới, tự ý bỏ trốn, thông đồng với địch, các nơi nếu phát hiện, chém chết tại chỗ, mang đầu tới Nhạn Môn Quan lĩnh thưởng 500 quan. - Vương gia ta xưa nay không dây dưa phiền toái, loại ác cẩu như Vân Tranh không thể trêu chọc, nghe nói tiên sinh và Long Cửu đã đàm phán thanh một vụ mua bán, không biết là cái gì? Sở tiên sinh, tới lúc này nên nói thật đi, chúng ta đều biết Long Cửu là người hắc đạo, chuyên môn buôn bán với nước Liêu, cho nên chớ nói với mỗ là ngài muốn buôn bán tơ lụa. Nay hai nước Tống Liêu đang quyết chiến, cho dù có là bán tơ lụa thật, chúng ta cũng không còn mạng mà cầm tiền đâu. - Lão Vương, trước khi ta nói sự thật, hãy trở lời ta một câu, chỉ cần ông trả lời, ta sẽ nói hết cho ông nghe, không dấu diếm điều gì hết! Lữ Huệ Khanh mời Vương quản gia ngồi xuống cái bàn thấp dưới gốc cây cổ thụ, rót trà cho ông ta. Vương quản gia gật đầu, Lữ Huệ Khanh là tâm phúc của phò mã, bất kể thế nào cũng phải cho hắn một cơ hội giải thích. - Vương gia sắp gặp đại họa rồi, ta hỏi ông, thân tộc Vương thị sẵn sàng vươn cổ chịu chém, hay là liều một phen? Đại họa ta nói ở đây không phải do Long Cửu hay Hoa Thiên Thọ, mà là ngoại thất của phò mã, hoàng gia đã biết chuyện này rồi. - Hả? Vương quản gia thiếu chút nữa đứng bật dậy, giọng lạc cả đi: - Làm sao hoàng gia biết, không, không thể nào, nếu biết thì bệ hạ sớm ra tay rồi chứ? - Ông sơ ý quá, những năm qua sống an nhàn làm ông quên mất uy nghiêm hoàng gia rồi, công chúa hiền hòa thiện lương là nguyên nhân mà Vương gia còn tồn tại tới bây giờ đấy, chuyện công chúa xảy thai, đến người ngoài như ta mới tới còn nghe ngóng được, ông nghĩ công chúa không hay biết, hoàng gia không hay biết gì sao? Năm xưa Ngô Quốc công chúa giữa mùa đông nhảy xuống ao cứu ấu đệ, ấu đệ đó sau khi trưởng thành làm hoàng đế, đó là Triệu Trinh, Triệu Trinh nhớ ơn tỷ tỷ, cho nên phong hiệu Ngô Quốc công chúa, đất phong là Tô Châu giàu có, chuyện này lưu truyền dân gian, không ai không biết. Ngô Quốc công chúa vì hai lần xảy thai, năm năm trước chỉ còn ăn chay niệm phật, không để ý tới thế tục, Lữ Huệ Khanh sau khi thăm dò gia nhân, suy đoán ra được Vương gia muốn đoạt gia sản của công chúa, nên cố tình khiến nàng bị xảy thai, dù sao Vương Di Vĩnh cũng có con ở ngoài rồi. Vương quản gia mồ hôi đầm đìa, mắt lộ sát khí, một cái tay cho vào lòng. Lữ Huệ Khanh cho thêm nước vào ấm trà: - Khỏi nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu, giết ta rồi cơ hội cuối cùng của Vương gia cũng mất, mà ta sắp chết rồi, giết cũng vô ích. Giờ trả lời ta, chuyện Long Cửu, ngoài ông ra còn ai biết nữa? - Thời gian trước ta tra sổ sách phát hiện ra chúng ta có hàng hóa tới Thiên Quan, dựa vào quy mô thì có thể đoán được chỉ có Long Cửu nuốt được số hàng này, vốn không quá để ý, nhưng sáng nay đi qua nha môn tình cờ đọc văn thư hải bổ.. Vương quản gia giọng kìm nén, cầm ấm trà lên tu một hơi hết luôn, hai tay vẫn còn run khe khẽ, chứng tỏ đang đấu tranh nội tâm dữ dội:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]