- Đừng đếm nữa, trong quân chỉ có ba mươi cái nồi, số khác đem đi làm tên rồi. Lý Đông Sở nhìn thấy Hầu Tử lẩm nhẩm đếm thì thở dài giải thích: - Thường ngày trong quân chỉ làm một bữa ăn cả ngày, hỏa phu nấu cháo xong đợi lạnh, đông lại, mỗi người một ngày một miếng, đơn giản thế thôi, là cách Văn Thành công chúa truyền lại. Hầu Tử gãi đầu: - Ta đi theo đại soái, lúc thảm nhất cũng chỉ phải ăn đậu thôi, trừ đánh rắm nhiều một chút thì không có gì đáng ngại, các vị lừa cái bụng như thế thì đánh trận làm sao? - Bao năm qua vẫn như vậy đấy, chẳng phải vẫn giữ vững được quân ải sao? Chẳng qua là một chữ quen thôi, khổ quen rồi. Hầu Tử lấy bầu rượu của mình ra, đưa cho Lý Đông Sở: - Nhiều việc nói nghe thì đơn giản, từng trải rồi mới thấy được gian khó trong đó, ta chỉ là gia phó của đại soái, rất kính trọng những bậc anh hùng như ngài, chỉ có chút rượu thể hiện lòng thành. Ngửi thấy mùi thơm của rượu, nước bọt chảy đầy miệng, Lý Đông Sở vẫn nói: - Trên đường hành quân không được uống rượu. - Có ít lắm, chỉ uống giữ ấm người, không sao cả, chỉ cần không say sưa thì đại soái biết cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Lý Đông Sở cười ha hả, kiếm lấy một thùng nước sạch, đổ bầu rượu vào đó, lệnh hỏa phu đem cái thứ chẳng biết là rượu hay là nước chia cho mọi người. Hầu Tử lắc đầu, phí rượu ngon, nhìn đám người múc hai chén kính thiên địa, sau đó mới dám uống, ai nấy trông ngây ngất cứ như là uống thứ rượu ngon nhất trần đời vậy. - Chúng ta nhanh chóng tới Nhạn Môn Quan đi, đợi khi gia nhập đại quân rồi, mọi người sẽ biết đãi ngộ thực sự của dũng sĩ là thế nào. Sau năm ngày hành quân đội ngũ của Lý Đông Sở tới được Nhạn Môn Quan, cảnh tưởng trước mắt làm hắn suýt nữa không nhận ra, không nói tới trên tường thành quân sĩ đứng gác nghiêm trang, hay dòng người lên xuống sửa chữa công sự, náo nhiệt như công trưởng, chủ yếu là vì có một cái trại sau quan. Từng hàng xe dài chở đầy hàng hóa nối nhau đi vào từng khu vực đã được phân tách bằng hàng rào lớn, mỗi khu đều khi tên một thương hiệu, đám thương nhân ăn mặc kiểu viên ngoại chạy đi chạy lại quát tháo chỉ huy dân phu rỡ những thứ rõ ràng không phải quân nhu hay lương thảo xuống, từng đàn dê, bò thi thoảng “ò” một tiếng như muốn hòa nhịp với đàn ngựa, la ồn áo ngoài kia, tập nập còn bằng mấy thị tập trên trấn. Ngơ ngác đi qua cái trại kỳ lạ đó, tới trước một nơi có thể khẳng định là hậu doanh, ngoài trại hào sâu, bên dưới cắm đầy chông nhọn, nhưng hơn chục chum nước lớn thoang thoảng bốc ra mùi rượu, chẳng lẽ nấu rượu? Rồi một đám người bịt mặt bằng khăn trắng đứng trước cửa doanh làm gì? - Cứ theo lời bọn họ hướng dẫn mà làm, dần dần rồi sẽ hiểu. Hầu Tử vỗ vỗ vai Lý Đông Sở cười thần bí, cái vẻ mặt ngơ ngác này hắn nhìn thấy nhiều rồi. Vân Tranh nằm dài trên ghế tựa, sau khi nghe Hầu Tử kể lại chuyện dọc đường, nhìn tấm biển "thiên hạ hùng quan" trên thành lâu, cảm khái: - Đại Tống thủng lỗ chỗ có thể cầm cự tới bây giờ chẳng phải do thiên mệnh, chẳng phải do văn hoa rực rỡ trấn áp tứ di, mà do một đám người ngu xuẩn bất chấp sinh tử, bất chấp vinh nhục ra sức bảo hộ, hoàng đế không nên tế trời, mà nên đi bái tế những anh linh thủ hộ vùng đất này mới đúng. Khang Châu tri phủ Triệu Sư Đán dẫn ba trăm người già yếu ngăn cản Nông quân cho bách tính rút lui, đến bây giờ lại có một Lý Đông Sở không tiếc dùng tiền bản thân chiêu mộ binh sĩ vì Đại Tống thủ biên cương, hắn mới là anh hùng đích thực ở Nhạn Môn Quan này chứ không phải là Cao Kế Tuyên. Triệu Trinh à Triệu Trinh, ngươi có biết mình may mắn lắm không, có biết bao người đang vì cái quốc gia này vào sinh ra tử. Vân Tranh nói xong khép mắt lại, yên tâm rồi, biên quan có những người thế này còn lo gì không đánh bại được Liêu quân, Đại Tống sở dĩ có thể tồn tại được trong thế giới cường địch bao quanh là có đạo lý, trước kia mình nghĩ cái hoàng triều yếu ớt này có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, thậm chí cho rằng mình tạo phản thì không ai cản nổi, may măn là mình chưa làm thế. Lý Đông Sở rất dễ an bài, hắn bị quan quân pháp ép tắm rửa, thay y phục rồi bái kiến Lý Thường, khi Lý Đông Sở căng thẳng đứng trước lều báo danh xong thì Lý Thường mang theo nụ cười như gió xuân tháng ba xuất hiện. - Lý Đông Sở, tự Thư Hoàn, vốn là đại hộ Đại Châu, năm Thiên Thánh thứ chín đại khảo thất lợi bẻ bút lông theo nghiệp binh đao, ba năm từ chiến binh quan tới bảo giáp ti, năm Khánh Lịch thứ hai, người Liêu nam hạ cướp bóc, tại Ninh Vũ Quan dẫn dũng sĩ phòng thủ ba tháng không rời nửa bước, thăng chức tuần kiểm Đại Châu. Năm Khánh Lịch thứ ba, nhờ chém thủ cấp địch mà lên trong quản Ninh Vũ quân, từ đó không tiến thêm chút nào nữa. Lý Thường đọc ghi chép quan điệp của Lý Đông Sở, thấy hắn quỳ một gối dưới đất, cười lớn: - Thư Hoàn huynh, không ngờ chúng ta là đồng niên, năm Thiên Thành thứ chín, Lý Thường may mắn đỗ đạt, có ngày hôm nay, còn huynh bẻ bút có hối hận không? Lý Đông Sở chắp tay nói: - Lý giám quân nay là trọng thần quốc gia, ti chức không dám tự nhận đồng niên cho hổ thẹn. Lý Thường từ sau bàn đi ra, đỡ Lý Đông Sở lên, kéo hắn ngồi xuống ghế: - Nói gì thế, bao năm nay huynh vào sinh gia tử bảo vệ quốc gia, có thể nói là vất vả công cao, sao lại hổ thẹn? Chỉ hận Cao Kế Tuyên quá giỏi dối trên lừa dưới, không có mắt nhìn người, để huynh uổng phí bao năm tháng. Lý Đông Sở vội nói: - Không phải tại Cao soái, Cao soái ba lần ân ngộ, chỉ là ti chức không biết tốt xấu, chỉ muốn cố thủ Ninh Vũ Quan, không muốn rời bộ hạ đồng sinh cộng tử, nên mười mấy năm không tiến thêm được, so với giám quân dương uy dị vực, thu phục man nhân Tây Hạ, đó mới là nguyên nhân làm ti chức hổ thẹn. Lý Thường cười lớn: - Ha ha ha, Lý huynh không cần giữ ý, chuyện thế nào ta đã biết rồi, nay đã khác xưa, Vân soái rất coi trọng những người trung trinh với nước, đại chiến lại sắp phát sinh, Nhạn Môn Quan là nơi niên huynh thi thố tài năng, gây dựng công nghiệp, khi đó phong hầu bái tướng không phải không thể. Lý Đông Sở rối rít chắp tay: - Không dám không dám. Sau rèm, Hầu Tử nghe Lý Thường khoe khoang sự tích oai hùng của mình ở Thanh Đường, bĩu môi thì thầm với Vân Tranh: - Lão gia, để họ nói những lời buồn nôn tới bao giờ? Vân Tranh đưa tay gõ đầu hắn một phát ra hiểu tiếp tục lắng nghe, bản lĩnh của Lý Thường, ít nhất mười năm nữa Hầu Tử mới hiểu nổi. - Ninh Vũ quân nay chỉ có tàn binh trên ba ngàn, vũ khí thiếu hụt, giáp trụ cái có cái không, giữ được tới giờ ti chức đã dốc hết sức rồi, nay tới Nhạn Môn Quan, thấy được uy nghiêm đại quân, chỉ mong được trang bị lại, góp một phần công sức là đủ rồi. - Ha ha ha, niên huynh tạm về, dưỡng sức cho khỏe, rồi sẽ tới ngày lập công, trang bị chỉ là chuyện nhỏ, đợi ta và đại soái thương lượng xong nhất định ưu tiên cho Ninh Vũ quân. Lý Đông Sở thấy Lý Thường có ý kết thúc đàm thoại, đứng dậy cáo từ. Đợi hắn đi rồi, Lý Thường vuốt râu đi vào sau rèm nói với Vân Tranh: - Người này quật cường nhưng không phải là kẻ không thể cải hóa, đạo quan trường cũng hiểu vài phần, biết nặng nhẹ hoãn gấp, xem ra cũng là nhân tài có thể dùng, chỉ là đây không phải là tính cách nên có của một Lý Đông Sở ngang ngạnh, xem chừng sau khi chứng kiến tinh binh mãnh tướng thực sự, suy sụp không ít, đánh mất hào khí rồi. Vân Tranh ngồi dậy: - Mặt đánh giá người thì giám quân hơn ta, ông đã nói thế thì không sai được rồi, Ninh Vũ quân xem ra vẫn có sức chiến đấu, lại là người bản địa, thông thuộc địa hình ngoài quan, đại quân một khi hành động, không thể thiếu những người này, làm phiền giám quân điều chỉnh tốt tâm thái cho bọn họ, sớm ngày hòa nhập đại quân, đây là điều tối quan trọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]