Ở trên sàn thuyền một lục y nữ tử cười chúm chím, nhún eo đưa tay trắng trẻo ra mời: - Phu nhân mời tiên sinh vào khoang uống chén trà xanh, rửa tục trần.
Lữ Huệ Khanh chắp tay một cái, chân dẫm trên thảm Ba Tư dày, cảm giác như đi trên mây, hành lang ngắn trạm khắc hoa cỏ chim cá sinh động như thật, nóc khoang thuyền là con dơi đen giang cánh muốn bay, tướng mạo hung dữ như cho người ta cảm giác an tường.
Chiếc lư hương hình khổng tước phun ra làn khói xanh nhạt, hương thơm như lan như xạ ôm lấy người Lữ Huyệ Khanh.
Lục y tiểu tỳ đi tới đại môn, cười ngọt ngào rồi biến mất sau cửa ngầm, đại môn từ từ mở ra, một nữ tỳ áo lam dung mạo càng xinh đẹp hơn ngồi xuống giúp Lữ Huệ Khanh thay giày ấm. Lữ Huệ Khanh không kìm được cúi xuống nhìn, y phục thùng thình che không nổi thân hình mạn diệu, hai đồi ngực tựa núi tuyết thoáng ẩn hiện, ngay cả tay chơi lão luyện như Lữ Huệ Khanh cũng cảm thấy tim như hươu con chạy loạn.
Đường phố Đông Kinh có tin đồn, nghe nói mỹ nam tử trên phố đôi khi đột nhiên mất tích, hai ngà sau lại xuất hiện, người khác hỏi tới, chỉ cười mà thôi.
Mỹ nam phải sánh mỹ nữ, loại tưởng tượng ướt át đó sinh ra vô số câu chuyện liêu trai, trong đó có suy đoán phù hợp nhất là nhà huân quý nào đó nhiều thị thiếp, mỹ nhân không chịu nổi tịch mịch, sai tỳ nữ ra đường quyến rũ mỹ nam tới hoàn thành hảo sự cho mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574294/quyen-9-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.