Lục Khinh Doanh mặc chiếc áo choàng lông điêu trắng muốt, tay cầm ô vàng nhạt, cổ áo choàng bàng lông ôm lấy khuôn mặt diễm lệ vô song, giữa trời tuyết phủ lất phất, nàng như tiên nữ giáng trần, nhìn thấy Vân Tranh trở về, nhoẻn miệng cười vô cùng vui vẻ, đi tới ôm lấy cánh tay trượng phu: - Ngũ Câu đại sư hôm nay uống say, không ngờ xô đổ bốn bức tượng Tứ đạ thiên vương ở cổng Tướng Quốc tử, còn lớn tiếng nói tượng gỗ vô dụng chẳng làm gì, lạnh thế này chẳng bằng chẻ củi cho nhà nghèo đốt.
Vân Tranh như chẳng nghe thấy, bất thình lình ôm lấy Lục Khinh Doanh xoay tròn, nha hoàn phó dịch trong nhà đều cười hì hì, vội trốn sạch, để lại không gian cho hầu gia, cái cảnh này cũng không phải quá lạ.
Lục Khinh Doanh hai má đỏ bừng yêu kiều, giữ vai trượng phu, một tay chắn miệng y, không để Vân Tranh làm bậy, cưới năm hơn sáu năm, sinh hai đứa con rồi, thi thoảng vẫn khiến trượng phu lên cơn như thế, nàng vô cùng kiêu ngạo, mắng nhỏ: - Cẩn thận người ta nhìn thấy...
Vân Tranh hôn chụt một cái vào tay Lục Khinh Doanh, bế ngang hông nàng đi vào đại sảnh, đặt lên ghế tựa, biết lão bà đang có điều muốn khoe, nếu không chẳng đứng ở cửa đợi mình, nên chỉ động chân động tay chút xíu, tự rót cho mình một chén rượu: - Ngũ Câu ấy à, cho dù nàng kể là ông ấy tới thanh lâu ta cũng không lạ, thế thì sao nào?
- Hi hi, chàng không biết đó thôi, giờ Ngũ Câu đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574286/quyen-9-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.