Tần Quốc đột nhiên thở dài một tiếng, nhìn căn phòng trống huơ trống hoắc, quay sang nhìn Vân Nhị ngồi vắt chân chữ ngũ, như tên lưu manh, chẳng hề giống công tử đĩnh đạc như gặp nhau trong cung: - Được rồi, ai bảo người ta thích ngươi chứ, Vân Việt, giao hẹn trước, ta gả tới Vân gia, ngươi không được ức hiếp ta, nếu không ta không còn đường sống nữa.
Vân Nhị rùng mình, ôm cái gối thêm chặt: - Thôi đừng đóng kịch nữa đi, hừ, lấy tính cách đại tẩu ta mà suy, làm gì có chuyện cô chịu đựng, nếu ta bắt nạt cô, cô giết ra trước, sau đó vui vẻ gả cho người khác thì có.
- Ta biết người hoàng gia các cô thích trò ngụy trang, cô sắp gả cho ta rồi, vậy thì nói chuyện tử tế, đừng lấy thủ đoạn hoàng cung ra nữa, nếu cô thích thế, ta phối hợp với cô cho có không khí nhé, đảm bảo hai ta thành đôi phu thê mẫu mực nhất thế gian luôn.
- Đừng nói là ta không cảnh cáo trước, mấy cái trò của cô đừng thi triển ở nhà ta, Vân gia ta là hang động yêu quái, đại ca ta không phải người lễ nghi quy tắc gì hết mà là con yêu hầu, đại tẩu ta càng không phải hiền huệ dễ ức hiếp mà là nữ yêu, cô biết tiểu thiếp của đại ca ta vốn rất có tiếng trên giang hồ không? Giờ không phải ngoan như mèo con à, đó là đôi phu thê rất khủng bố, cô vào nhà ta tốt nhất yên phận, chút trí tuệ của cô chưa đủ dùng đâu.
Tần Quốc nhíu mày: -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574282/quyen-9-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.