Chương trước
Chương sau
Rượu mà Địch Thanh mang tới là hoàng tửu, không biết để bao lâu, loại rượu này pha với rượu mới, uống cực ngon, chỉ là Địch Thanh lại dùng rượu mạnh của Vân gia để pha.
Thế là Địch Thanh lấy cái cớ thắng lợi chúc mừng, mỗi người uống ba đấu lớn, Bàng Tình càng uống mặt càng trắng, đũa rơi khỏi tay hai lần, Hàn Kỳ mặt đỏ như Quan Công, đấm ngực chỉ phía bắc gào khóc, thất bại Hảo Thủy Xuyên qua bao năm, vẫn là nỗi đau trong lòng.
Lão già Tống Kỳ uống say nằm lăn ra cười, còn về phần Lý Thục đã được Lão Liêu dìu đi nghỉ, Trương Quan Phủ không cần biết người khác nói gì, cứ gật đầu cười lia lịa.
Còn về phần Địch Thanh mặt không đổi sắc, cầm dao xẻo thịt trâu ăn cả tảng, Vân Tranh không có mấy phản ứng, chắp tay cáo tội một tiếng, ra hậu sảnh, vịn tay vào chum nôn thốc nôn tháo.
Lục Khinh Doanh giúp trượng phu lau mặt, lo lắng nói: - Sao lại đều uống say khướt như thế?
- Nàng tưởng họ không biết ý Địch soái muốn phá đám à, đám hồ ly này nếu không muốn uống say thì chẳng ai ép nổi bọn họ, nãy giờ cứ vòng vo thăm dò ta chuyện Thanh Đường, ta không tiếp lời, trong lòng ai cũng có lửa đốt, dùng rượu phát tiết thôi, lát nữa còn có thể mượn rượu nói càn, đưa ra vài đề xuất quá đáng.
Khi Vân Tranh trở lại, không ngờ phát hiện có cả Triệu Trinh, hoa viên Vân gia từ lúc nào đã toàn thị vệ cung đình canh gác, cả tường, mái nhà cũng có, Lão Liêu vội đi tới nói nhỏ: - Bệ hạ không cho phép lão nô lên tiếng.
Vân Tranh gật đầu đi tới dùng đại lễ tham bái, Triệu Trinh xua tay, cầm cái bánh bao, gật gù cười nói: - Trẫm nghe đồn Vân gia có tiệc rượu nên tới, ừm, thứ này mùi vị không tệ.
Hoàng đế đã tới, Bàng Tịch đang say rượu tỉnh ngay tức thì, mắt sâu thăm thẳm làm gì có tí hơi men nào, Hàn Kỳ cũng thần thái sáng láng, cùng Địch Thanh trò chuyện vui vẻ, ai mà ngờ hai người này có thù sâu như biển. Chẳng những thế đám Tống Kỳ, Trương Quan cũng khoanh chân ngồi tiếp đãi hoàng thế, loại năng lực khống chế tinh thần cường đại như vậy, Vân Tranh tự thẹn không bằng.
Người đơn thuần một chút là Lý Thục say thật, Vân Tranh ít nhất có chút an ủi, nếu không thì người khác sao sống nổi.
Triệu Trinh thản nhiên ăn bánh bao trong sự bất an của Trâu Đồng Minh, nhìn đám Bàng Tịch cười: - Chư vị ai khánh tới chúc mừng Vân khanh sao?
Bàng Tịch chắp tay nói: - Vâng, gặp lúc đại thắng, thần dân vui sướng, chúng thần sao có thể ngoại lệ? Nay biên phòng Đại Tống ta tốt nhất từ khi khai quốc đến giờ, đáng mừng đáng mừng.
Vân Tranh thì nói: - Trận này thần chỉ có chút công nhỏ, đâu xứng để bệ hạ mặc long ngư phục tới thăm, đó là lỗi của thần, trải qua đại chiến, thần mệt mỏi vô cùng, may nhờ bề hạ triệu hồi kinh sư, mới có thể nghỉ ngơi.
Triệu Trinh mỉm cười: - Uống nhiều thế rồi mà vẫn không chịu nói lời thật lòng sao?
- Bệ hạ, đó là lời trong lòng rồi, mục đích thì thần đã nói trước khi xuất chiến, đó là Thanh Đường, cuối cùng vì chiến mã, bù đắp thiếu sót cho Đại Tống ta, nay mục đích đã đạt, có Văn công tới giúp xử trí chuyện phiền hà, thần mừng không kịp, chẳng lẽ bệ hạ còn mong thần giúp người quản lý Thanh Đường?
- Thôi vậy, trẫm muốn nghe lời thật lòng là hi vọng xa vồi rồi, nếu khanh không thích nghi lễ rườm ra, vậy đừng trách trẫm tước vinh diệu của khanh, thời gian tới ở nhà đọc sách đi, đừng kiếm chuyện với ngự sử đấy, khanh cứ đánh họ, làm trẫm khó xử lắm. Trẫm chỉ đi ngang qua ghé vào nghỉ chân, các khanh cứ uống, trẫm không làm mất hứng nữa.
Triệu Trinh nói xong là đi, để lại đám thần tử đưa mặt nhìn nhau, nhưng ai cũng nhìn ra tâm tình hoàng đế cực tốt, lúc đi tựa hồ ngâm nga khúc từ nào đó.
Hoàng đế đi rồi, đám Bàng Tịch qua loa một lúc rồi về, Lý Thục cũng được gia phó Vân phủ dùng kiệu đưa về nhà, đại hội gian thần kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột.
Nhìn đám người nhốn nháo đi hết, Địch Thanh mới nói: - Ước thúc bản thân cho tốt, để mối lời ăn tiếng nói lợp lễ chế, người ta tới cảnh cáo ngươi đấy.
Vân Tranh gật đầu, y làm sao thiếu đề phòng những kẻ đã dồn Địch Thanh vào chỗ chết được, cười nói: - Địch công đã biết nguyên nhân bị đau chân chưa?
- Ài, quân bảo thần không thể không chết, huống hồ là chút đau đớn, chẳng lẽ ngươi cho rằng ăn ít trứng gà uống ít rượu mà thành như thế, bệnh của mình lão phu còn không hiểu sao, cho ngươi biết, đó là lão phu sảng khoái làm một bữa cua béo đấy.
- Ha ha, tiểu tử cũng đoán thế, cho nên mới vội vàng về kinh, để Địch công đỡ chịu tội.
Địch Thanh nhíu mày: - Về gấp như thế hẳn là chưa kịp bố trí Thanh Đường?
Vân Tranh thở dài: - Thanh Đường không đáng lo nữa rồi, Đồng Chiên và Thanh Nghị Kết Quả Chương đã chết, bọn họ không có cơ hội xoay chuyển nữa, lão già Lý Thường đó lợi hại không ngờ. Một Tàng Ngoa Bàng mới thực sự đáng ngại, kẻ này không chỉ giỏi quân trận, tầm nhìn càng rộng, Tây Hạ qua chỉnh hợp tinh giản, muốn đánh bại rất khó.
- Ngươi vừa diệt Thanh Đường đã vội nhìn sang mục tiêu tiếp theo là Tây Hạ rồi à, đám người trên triều cũng thế, trước kia thì nhát như thỏ, lần này thấy ngươi không chỉ chiến thắng còn mở mang biên thùy, giải quyết cho chúng nhiều nan đề, lòng tham bắt đầu rục rích trỗi dậy. Địch Thanh nói với vẻ mặt lo âu: - Nhưng ở vấn đề Tây Hạ và Khiết Đan, tuyệt đối không được chuyên quyền độc đoán, công diệt quốc cho dù là quan gia hay là quần thần đều không cho ngươi độc chiếm đâu.
Vân Tranh ngạc nhiên: - Địch công đánh giá tiểu tử cao quá rồi, diệt được Thanh Đường đã vắt hết óc, nếu không có voi chiến trợ trận, không biết quân tốt thiệt hại lớn thế nào. Người khác không hiểu đã đành, Địch công sao còn nói thế, cái gì mà diệt quốc, nếu một mình dẫn quân đi đánh nhau với Tây Hạ, bọn họ dốc quân cả nước ra, tiểu tử không phải đi tác chiến mà là đi tự sát.
Địch Thanh cuối cùng nở nụ cười, vỗ vai Vân Tranh bồm bộp, cao hứng nói: - Còn may, chưa bị chiến thắng làm mê muội, biết mình có bao nhiêu cân lượng, từ nay về sau rụt đầu làm rùa đi, tránh người ta đẩy ngươi một mình đưa đi diệt Tây Hạ, loại chuyện này bọn chúng giỏi lắm, Dương Vô Địch, gia gia của Dương Văn Quảng chết thế nào, ngươi biết không? Đó là chiến tử ở Kim Sa than đấy.
- Trong không có lương thảo, ngoài không viện binh, dũng mãnh tới mấy cũng không chịu nổi người ta tầng tầng tiêu hao, dân gian truyền Dương Vô Địch húc đầu vào bia Lý Lăng chết, dân gian đồn tám phần là sự thực, nghĩ tới thảm cảnh ông ấy, nên mới muốn kiềm chế hùng tâm tráng chí của ngươi.
- Chuyến này không có một bản tấu nào đàn hặc ngươi hết, thế có bất thường không, ngươi ở kinh còn mỗi ngày vài bản tấu, lần này cầm quân cớ gì đám quan văn đó im re, lão phu chứng kiến cảnh đó mà sợ.
- Ài, đừng trách lão phu nhiều chuyện, lão phu nói đứt lưỡi mới thuyết phục được đệ đệ ngươi đồng ý cưới Tần Quốc, giờ ngươi nên lo chuyện này đi, tới chỗ Bạc thái phi một chuyến, đưa sính lễ luôn.
- Còn về gia phong nhà ngươi, ngươi coi như có thủ đoạn rồi, nói thật chưa là gì so với lão bà của ngươi, không cần xấu hổ, uống đi. Đệ đệ ngươi cũng là thằng tiểu vương bát đản, Tần Quốc vào nhà ngươi là vào miệng hổ, lão phu làm mai mà thấy áy náy, nữ tử hoàng gia vào nhà ngươi mà dám hoành hành coi như tàn đồi rồi.
Vân Tranh tức giận lắm: - Ngài giữa thanh thiên bạch nhật trèo tường vào hậu trạch nhà ta còn dám nói tới gia phong, cứ thắc mắc vì sao Vân Nhị nó đổi ý, đi cưới công chúa hoàng gia, thì ra là ngài giở trò, Vân gia là nhà lương thiện, ngài lại nói là miệng hổ gì chứ?
Địch Thanh cười nhạo: - Ngươi đi khắp kinh thành nghe ngóng xem người ta đánh giá Vân gia thế nào, nếu không phải còn biết đánh trận thì là xỉ nhục của Đông Kinh, lão bà của ta kể, mỗi tháng có đám thương cổ cứ cuối tháng nối nhau cầm sổ vào nhà ngươi, còn do đích thân phu nhân ra tiếp đãi, kiếm tiền tới mức bất chấp thể diện rồi, ngươi là trọng thần, phải để ý chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.