Chương trước
Chương sau
Một tiếng khóc váng tai của trẻ con đánh thức toàn bộ Vân phủ đang chìm trong giấc ngủ say, Lão Liêu thì ngay từ lúc sương mù chưa tan đã dẫn một đám nha hoàn đứng trước cổng vòm của nội trạch chầu chực, nghe thấy tiếng khóc ấy lập tức chỉ huy đám nha hoàn chuẩn bị nước non cơm sáng, mãi nhũ nương thấy không ra, mặt đã có dấu hiệu nổi giận.
- Lão gia nói tiểu thiếu gia do người chiếu cố, không cần thiếp thân. Nhũ nương vội vàng chạy ra, thi lễ với Lão Liêu, giải thích:
Lão Liêu nhíu mày: - Sao chỉ có tiểu thiếu gia, Nhị tiểu thư cũng dậy rồi, mau bế qua cho lão gia đi.
Nhũ nương khó xử lắm, chuyện này liên quan tới đấu tranh nội trạch, làm sao nàng dám xen vào.
- Nhìn một cái là biết ngay thứ nông cạn rồi, đừng có mang thói xấu nơi khác vào Vân gia, nhanh lên, bế Nhị tiểu thư tới cho lão gia, nếu không lão gia nổi giận đấy.
Lão Liêu vừa mới dứt lời liền nghe thấy Vân Tranh lớn tiếng quát: - Khuê nữ của ta đâu?
- Nhanh, nhanh!
Nhũ Nương hốt hoảng chạy vào phòng Cát Thu Yên, nhưng Cát Thu Yên đã bế con đi rồi, còn Lục Khinh Doanh đang đứng bĩu môi dưới mái hiên.
Vân Tranh nhìn hai đứa con nằm trong nôi, không ngừng làm mặt quỷ dỗ con, nhưng chuyện không được như mong muốn, bọn chúng khóc càng lớn, nhũ nương tròn mắt nhìn hầu gia lúc bế thiếu gia, lúc bế tiểu thư, hát bài ca kỳ quái, hai vị phu nhân chẳng giúp lại còn cười ngặt ngoẽo.
Nói cũng lạ, đứa bé vào lòng mẹ là không khóc không quấy nữa, tròn mắt nhìn người xa lạ, trẻ mới đầy tháng nhũn như sợi mì, Vân Tranh mới bế một lúc đã thấy đau lưng mỏi gối.
Nhìn nhũ nương thấp thỏm bên ngoài, Vân Tranh nhíu mày nói với hai lão bà: - Con mình phải tự mình nuôi.
Lục Khinh Doanh chỉ bầu ngực đồ sộ của Cát Thu Yên: - Chàng nhìn đi, có hai cái này đủ cho con ăn, nhũ nương thành đồ trưng bày.
Vân Tranh lườm Lục Khinh Doanh: - Nàng cũng phải cho con bú, tốt cho con tốt cho nàng.
Lục Khinh Doanh cười nhạo: - Ôi chao, thiếp thân cưới đúng người rồi, phu quân lại còn biết nuôi con và điều dưỡng phụ nhân sau khi sinh, chàng nói xem tốt ra sao.
Vân Tranh cười thần bí, thay y phục ngửi ngửi, vẫn thấy mùi sữa: - Xem ra phải tắm một phen mới được. Hôm qua hai ông cụ nói không cần tới bái phỏng vội, nghỉ ngơi cho khỏe, giờ thức dậy phải đi ngay mới đúng lễ nghĩa.
- Chàng không cần vội, lão tổ tông và tiên sinh kết bạn đi thăm lão hữu rồi, chàng chuẩn bị tiếp đồng liêu đi, tối qua Hàn phu nhân đưa thư tới, nói sẽ bái phỏng nhà ta.
Vân Tranh hơi bất ngờ, nhún vai, lại cúi xuống chơi đùa với tiểu khuê nữ, nhi tử rất giống Lục Khinh Doanh bụ bẫm, mặt mày thanh tú, chỉ là chẳng có nét gì của y cả, khuê nữ cũng không có má lúm đồng tiền như Lạc Lạc, lại còn nhỏ xíu, đứa bé này nuôi sẽ rất vất vả, chỉ mong lớn lên khỏe mạnh vô bệnh vô tật.
Lục Khinh Doanh thấy trượng phu thờ ơ thì cuống lên: - Phu quân, không chỉ có Hàn gia đâu, tất cả những nhà có vai vế trong kinh đều tới.
- Ồ, chẳng lẽ bọn họ nghe nói lão bà của ta xinh đẹp như hoa nên muốn tới nhìn nàng? Thế thì không gặp đám dâm còn đó, lão tử từ tiền tuyến chiến đấu sinh tử trở về, không mang quà tới thăm ta, lại lén lút thư từ với lão bà của ta, không biết có mưu đồ gì.
Lục Khinh Doanh vừa thẹn vừa giận, đập mạnh lên lưng trượng phu: - Đó là người ta biểu thị thân cận, không có bái thiếp tức là không bàn việc công, tới để tán gẫu, sao việc gì vào miệng chàng cũng thành hạ lưu như thế.
Vân Tranh cười lớn: - Tâm tư bọn họ còn xấu xa hơn nàng nghĩ nhiều.
Nói rồi chỉ ngón tay vào khuông mặt như hoa như ngọc của Cát Thu Yên, mặt nàng vốn tròn nên mang thai xinh con lại càng xinh đẹp: - Lão bà của ta đã là tuyệt sắc giai nhân, tiểu thiếp càng quốc sắc thiên hương, phòng bị thế nào cũng không quá, đợi lát nữa sai Vân Tram trông cửa nội trạch, đề phòng lũ chồn cáo đó vào nội trạch rồi mới bàn chuyện khác.
Cát Thu Yên đỏ mặt, càng thêm muôn phần quyến rũ.
Lục Khinh Doanh nhéo một cái: - Trời còn chưa tối đâu, đừng có vớ vẩn, hạ nhân bên ngoài kìa, Tiểu Trùng, ngươi đâu rồi, mau mau lấy nước cho lão gia tằm. Nói xong đẩy trượng phu vào gian trong.
Tịch Nhục ngồi bên cạnh hầu hạ Vân Tranh ăn cơm, mấy lần mở miệng ra, nhưng lại thôi. Vân Tranh cực kỳ hưởng thụ cảm giác mỗi tay cầm một cái bánh bao nhân thịt, còn cúi đầu xuống húp cháo, Lục Khinh Doanh tức tím mặt, biết trượng phu cố tình trêu chọc mình, quay mặt sang bên không thèm nhìn, trẻ con, không chấp.
- Có lời gì thì nói đi, muốn gả đi thì nói với Vân Nhị, hết tiền thì bảo với phu nhân, ai ức hiếp ngươi thì sai Hầu Tử và Hàm Ngưu đi đánh gãy chân... Vân Tranh xoa đầu Tịch Nhục, nha đầu này kém y có hai tuổi năm nay đã hai mấy rồi, nhưng trong mắt Vân Tranh luôn là tiểu muội thôi:
Tịch Nhục ấp úng: - Thiếu gia đi nửa năm, nhị thiếu gia.
- Sau này gọi là nhị lão gia, hay gọi Vân Việt là được, nhà có thêm tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư rồi, gọi thế không hợp.
Tịch Nhục gật đầu: - Phu nhân đã vì Nhị lão gia xin cưới Tần Quốc công chúa, nô tỳ đồng ý, thiếu... Lão gia đừng trách phu nhân, Nhị lão gia nhất định muốn cưới nô tì làm thiếp, nô tỳ không cưỡng lại được.
- Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho Vân Nhị?
Vân Đại hỏi câu này, cả Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên cũng dừng đũa, ngạc nhiên nhìn Tịch Nhục.
Tịch Nhục sắp vò nát khăn tay rồi, lúng ta lúng túng mãi mới nói: - Nhị lão gia là nam nhân tốt nhât, ôn nhu nhất, làm sao nô tỳ không đồng ý, chỉ là nô tỳ lo không hiểu nghi lễ hoàng gia, khiến công chúa không vui, gây họa cho nhà ta.
Vân Tranh đứng dậy đi quanh Tịch Nhục, cúi đầu ghé sát mặt nhìn Tịch Nhục, khi nha hoàn đầu tiên của mình đỏ mặt cúi đầu xuống mới chép miệng: - Ai dạy ngươi thế, ngươi là đứa không bao giờ suy tính mấy chuyện này, năm xưa ta cưới phu nhân về, ngươi cũng có thèm nghĩ gì đâu, vẫn thích gì làm nấy. Hừ hừ, chẳng lẽ nửa năm không gặp đã biết toan tính rồi.
- Không liên quan tới Nhị lão gia. Tịch Nhục mặt đỏ rát xua tay liên hồi:
Lục Khinh Doanh lắc đầu, đúng là nha đầu ngốc, Vân Nhị muốn kiếm cho Tịch Nhục sau này có chỗ dựa vững chắc, ai ngờ bị nha đầu này làm hỏng rồi.
Vân Tranh hừ một tiếng, vỗ bàn: - Đồ vô dụng, lúc còn bé thì khôn ngoan lanh lợi là thế, sao càng lớn càng ăn hại, ngay cả bản lĩnh chiếu cố lão bà của mình cũng không có, mấy năm nay rèn luyện vứt cho chó ăn rồi, ta mặc kệ nó, nó dám cưới nữ nhân hoàng gia thì phải có thủ đoạn bảo vệ chu toàn cho ngươi, nếu không ta đánh gãy chân nó, nam nhân Vân gia không có loại vô trách nhiệm.
Tịch Nhục bật khóc bị đám Lục Khinh Doanh kéo đi, Vân Tranh ngồi xuống gõ bàn, mấy năm nay mình bôn ba ở ngoài quá nhiều, ít chỉ bảo nó, giờ không nắm rõ tính cách của nó thay đổi thế nào rồi.
Chỉ biết suốt ngày nó lêu lổng với huynh đệ Tô gia, Lục Khinh Doanh còn len lén nói, nó có thanh danh cực lớn ở Thanh Lâu, còn là kinh thành tứ công tử quái quỷ gì đó.
Tài hoa thi phú kinh người của Tô Thức đã thể hiện ra, người ta làm thơ từng bài từng bài đã là giỏi, tên này làm thơ như đổ nước trong chum ra, thi từ của hắn được đám kỹ nữ thay nhau truyền bá, giờ đã thượng khách ở Câu Lan viện.
Vân Tranh chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu, phải nói chuyện với ba thằng khốn kiếp này thôi, xem chúng rốt cuộc tính toán gì, suốt ngày lêu lổng là không được, tuổi còn nhỏ, hoang phí cuộc sống tương lai, tuổi già hối hận, lúc đó làm thêm vài bài thơ tuyệt tác, mua vui cho người khác, còn bản thân sống khốn khổ, không đáng.
HẾT!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.