Chương trước
Chương sau
Khi ở tây bắc chiến hỏa tưng bừng, bách tính trải qua hết thiên tai tới nhân họa, cuộc sống lầm than cơ cực thì Đông Kinh như tòa thành cách tuyệt nhân gian, nó vẫn cứ mở cửa vào giờ mão, quan viên, bách tính, thương cổ ra vào như đi chảy hội.
Đông người thì nhiều chuyện, tin tức lớn nhất của thành Đông Kinh hôm nay là Địch Thanh trịnh trọng tuyên bố với thế gian, ông ta không ăn trứng gà nữa.
Nếu như Địch Thanh chỉ nói lời này ở nhà thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ta lại trịnh trọng tuyên bố trên triều, từ hoàng đế tới tiểu dân phố phường đều suy đoán vì sao Địch công lại làm thế.
Xảy ra chuyện lạ, Vân gia là láng giếng thân thiết ắt phải hỏi thăm, do gia chủ Vân Tranh không có nhà, nên người đi là Vân Việt.
Lục Khinh Doanh từ sáng sớm đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật để Vân Việt mang sang Địch gia, đặc sản nhân sâm của Vân gia là phải có, thứ này nói ra là thuốc cũng là tiền, dù Vân gia có rất nhiều nhưng vẫn hết sức coi trọng, đặt trong hộp gấm, để ở chỗ thông giá tốt nhất mới yên tâm.
Chủ sự tương tác giám Vân Việt dựa theo đúng lễ tiết đưa bái thép, hẹn giờ chính thức gặp mặt, hai hai nhà là hàng xóm, nhưng lễ tiết không thể bỏ.
Khi Vân Việt ăn mặc trang trọng vào nhà mới phát hiện Địch Thanh bệnh rất nặng, chân trái xưng lên như móng lợn, chạm vào một cái còn nóng rực, thất kinh hỏi: - Địch công, thế này là sao, mấy ngày trước ngài còn đi lại như bay, múa đao thương không thành vấn đề mà.
Địch Thanh khịt mũi, chán chường nói: - Đó chính là nguyên nhân lão phu tuyên bố không ăn trứng gà nữa.
Vân Việt càng lấy làm lạ: - Ngài sưng chân vì trứng gà sao?
Địch Thanh chỉ chỉ lên đỉnh đầu: - Đúng là trên đầu ba thước có thần minh, mấy ngày trước lão phu tới thông gia Hoắc gia dự tiệc, chủ nhà chuyên môn làm đĩa gà rau hẹ nhấm rượu, vì thấy ngon, lão phu tham ăn thêm vài miếng. Không ngờ khi về nhà ngủ tới nửa đêm thì đau chân, hơn nữa đau không chịu nổi, cầm đèn soi, lão phu mới giật mình, ba con gà, hai mái một trống mỗ chân lão phu.
- Lúc ấy Kim giáp đại thần xuất hiện vỗ vai lão phu, nói do lão phu ăn thịt gà mà ra, thế là lão phu thề, đời này nếu không ăn trứng gà, con cháu sẽ phúc thọ dài dài, nếu vi phạm, sẽ chết không tử tế.
- Thề xong thì Kim giáp thần và ba con gà liền biến mất, lão phu cũng chớp mắt tỉnh dậy, chỗ bị chân gà mổ cũng sưng to, Thế là lão phu phải tuyên bố trên triều để giới luật hành vi của mình.
Vân Việt ngây ngốc nhìn Địch Thanh cực kỳ trịnh trọng nói những lời ấy: - Tiểu tử biết chuyện này rất kỳ quái, nhưng ắt có đạo lý, tiệc là tiểu tử tài học nông cạn, không thể giải cho Địch công được. Hẳn đại ca sẽ cho ngài lời giải thích chính xác.
Địch Thanh lắc đầu: - Chuyện quỷ thần chỉ có kính phật tin phật rồi mới tới lúc tỉnh ngộ hóa giải, đại ca ngươi không tin quỷ thần, bất kính phật đạo, để y xử lý càng tệ. Vả lại hiện giờ Vân Tranh ở Thanh Đường vô cùng gian nan, tuy đại thắng Loạn Thạch pha mang lại vinh quang vô bờ, giải nguy cho Tần Châu, nhưng mưu đoạt Hà Hoàng là chuyện nhảy múa trên đầu mũi đao, bất cẩn một chút thôi là thân bại danh liệt, không thể để y phân tâm vì chuyện nhỏ này.
- Lão thê trong nhà đã tới Tướng Quốc tự thay ta cầu phúc, không lâu sau Tuệ Quả đại sư sẽ tới nhà giải nạn, ta cũng cảm thấy chân đang dần dần bớt sưng, các ngươi không cần lo, rồi sẽ ổn.
Vân Việt cứ cảm thấy chuyện này có vấn đề, cùng Địch Thanh trò chuyện rất, còn ở lại ăn cơm trưa, khi trở về mang theo tâm sự trùng trùng, nhìn Tịch Nhục đứng tựa cửa đón mình, nở nụ cười nhẹ, vỗ vỗ tay nàng, tới hậu trạch đem chuyện Địch Thanh kể thuật lại một lần cho tẩu tẩu nghe, không ngờ Lục Khinh Doanh nghe xong bật khóc.
- Đại ca đệ bao năm qua sát nghiệp còn nặng hơn cả Địch công, vừa rồi ở Loạn Thạch pha lại giết mấy vạn người nữa, Địch công đã gặp báo ứng, tẩu chỉ lo đại ca đệ gặp chuyện không lành. Tiểu Việt, viết thư cho đại ca đệ, khuyên chàng nếu có thể đừng giết thì chớ giết, tránh trời cao nổi giận.
Tẩu tẩu vừa mới sinh con đang ở cữ, cả tâm lý lẫn sức khỏe đều yếu, hay sợ bóng sợ gió, đại ca có viết thư dặn rồi tâm trạng nữ nhân lúc như thế không tốt nhờ cậy hắn, Vân Việt cẩn thận khuyên can: - Đại tẩu, không được đâu, kẻ địch toàn là hạng hung ác, nếu khuyên huynh ấy nương tay, chỉ e càng nguy hiểm hơn mà thôi.
Lục Khinh Doanh nghe Vân Việt nói có lý càng khóc to hơn, Vân Việt chỉ còn biết hết lời an ủi, bảo tẩu tử vì hai đứa bé mới sinh, không nên nghĩ nhiều.
Nhưng không muốn nghĩ cũng không được tin đồn giống như ngọn gió, chẳng mấy chốc thổi khắp các ngõ ngách, thế là chuyện xảy ra với Địch Thanh nhanh chóng được dân gian rỉ tai nhau, mỗi lúc một huyền ảo, biến thành đủ các phiên bản.
Những tin đồn đó truyền vào tai Lục Khinh Doanh khiến nàng thêm sợ hãi, nhanh chóng bố trí một cái miếu trong nhà, ép Vân Việt tới Tướng Quốc tự mời Ngũ Câu đang ăn chầu uống chực ở đó tới. Ngũ Câu xưa nay luôn rất thích Vân Việt, nghe vậy thì tới ở trong miếu của Vân gia, ngày ngày tụng kinh, bình thường không ra ngoài một bước, khác hẳn với bộ dạng lười nhác thường ngày làm Lục Khinh Doanh an tâm một chút.
Chuyện lắng xuống chẳng bao lâu, Cát Thu Yên sau khi có một đám phu nhân tiểu thiếp quan chức cấp thấp tới thăm hỏi, chẳng hiểu thế nào khóc lóc sướt mướt, kể cho Lục Khinh Doanh nghe một câu chuyện khủng bố.
Vú nuôi của thê tử của Bình nghĩa lang Lý Thứ xưa nay thích dùng ( tiêu dạ đồ) để đánh bạc, mỗi khi vẽ ( tiêu dạ đồ) thích dùng máu ruồi vẽ vào ở chỗ xúc xắc rơi xuống, nghe nói dễ giành phần thắng, thói quen đó giữ nhiều năm. Không ngờ khi về già suốt ngày kêu có ruồi cắn mình, nhưng không ai nhìn thấy rồi cả, cuối cùng bà ta kêu hơn một tháng rồi chết, mọi người đều nói vì giết ruồi quá nhiều, bọn chúng báo thù.
Thế là Vân gia lại tổ chức thủy đạo lục tràng hết lần này tới lần khác, Lục Khinh Doanh còn quyên cho chùa miếu hơn vạn ngân tiền, Vân Việt muốn ngăn cản, bị hai vị tẩu tử sắp sụp đổ lấy chổi lông gà đánh đuổi.
Cuối cùng Vân Việt cũng thấy tiền có là gì đâu, chẳng qua mua lấy yên tâm thôi, chỉ cần hai tẩu tử vui là được, chỉ là càng lúc càng thấy sự việc bất thường, hết tìm Bành Lễ tiên sinh lại sang nhà Địch Thanh hỏi chuyện, càng ngày tâm trạng càng đi xuống, cả ngày không đi đâu chỉ ngồi dựa vào vai Tịch Nhục.
Hành vi thúc đẩy tin đồn đó của Vân gia khiến chẳng mấy chốc người ta nói gia chủ Vân gia gặp họa lớn ở tây bắc rồi, vì y giết chóc quá nhiều, cho nên quỷ thần tới hỏi tội.
Quần ma công tham lang!
Đó là lời ti thiên giám giải thích cho Triệu Trinh, còn lấy bản đồ sao tây bắc ra cho bách quan văn võ xem, trên đó sao tham lang sắp rục, khác hẳn với trước kia luôn sáng rặc trên trời.
- Văn Tín hầu là trụ cột của đại tống, vạn vạn lần không thể để tổn thất ở tây bắc, để hóa giải họa này, Vân hầu phải mau chóng về kinh dưới sự che chở của đế tinh mới có thể thoát nạn, nếu không chuyện không dám nói sẽ xảy ra.
Khi ngự sử Lương Khoan dâng tấu, một số người thông minh liền hiểu những tin đồn trước đó đều là mưu kế của người ta, mục đích duy nhất là ép Vân Tranh phải về triều. Địch Thanh sau khi nghe tin này liền nổi điên, cho rằng do mình bất cẩn, rơi vào cạm bẫy của người ta, lập tức tuyên bố cắt đứt quan hệ với thông gia Hoắc gia, thề cả đời không qua lại, hơn nữa trước mặt mọi người uống rượu, ăn trứng.
Nhưng ăn trứng vào, chân càng sưng to.
Chuyện tới mức này, ý trời dân mong, Triệu Trinh đành hạ lệnh Vân Tranh về kinh, lệnh Văn Ngạn Bác đích thân tới tây bắc một chuyến, đồng thời lệnh Phú Bật thay thế quản chính vụ tây bắc, giám quân Lý Thưởng quản chuyện quân sự.
Tin tức từ kinh sư được ám vệ Vân gia dùng Hải Đông Thanh nhanh như chớp truyền tới tây bắc, bởi thế Vân Tranh mới bỏ kế tọa sơn quan hổ đấu, thần tốc tiến binh qua hẻm Hổ Khiêu, mạo hiểm thành công. Khi văn thư yêu cầu về kinh còn ở giữa đường thì y đã tới Thanh Đường rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.