Đại quân của Một Tàng Ngoa Bàng gian nan hành quân, hắn phải tận dụng thời gian trở về, về càng sớm, càng có thêm thời gian chỉnh biên đội quân mất ý chí này.
Lần này Một Tàng Ngoa Bàng không ngồi xe, đường đi lầy lội không cho phép, hắn mặc áo giáp cưỡi ngựa, lặng lẽ đi đường, giống như quân tốt Tây Hạ bình thường.
Mưa lớn thuận theo cổ áo chui vào người, mới đầu còn chút nhiệt lượng, nhưng nhanh chóng bị nước mưa mang đi, vết thương thời trai trẻ giờ đau như kim châm, hắn phải quấn chặt áo choàng, cố gắng giảm thiểu cơ thể lộ ra ngoài.
Người được ngồi xe ngựa không nhiều, Lý Thanh là một trong số đó, phụ nhân dùng dao giúp hắn cắt bỏ thịt thối, sau đó lấy muối rửa, quen với cơn đau rồi, nên không nói gì cả.
Lấy vải thấm máu trên người hắn xong, phụ nhân đã đầm đìa mồ hôi.
- Không hề gì, ta chịu được, người Tống không giết được ta thì vết thương nhỏ này cũng không giết được ta, về Đại Hạ, ta dạy nàng cưới ngựa, mùa xuân quê ta đẹp lắm, hoa hòe nở trắng núi đồi, đi giữa đất trời đầy hương hoa hòe, chẳng rượu cũng say.
- Mẹ ta còn nuôi ong, mỗi năm hoa hòe nở cũng là ong lấy mật, mẹ ta dùng mật ong để đổi lấy dê. Khi ta còn nhỏ suốt ngày ăn vụng mật, bị mẹ đánh cũng không sửa, nàng thử sẽ biết, vì mật ong đó, bị đòn cũng đáng.
Phụ nhân theo thói quen nép mình dưới chân Lý Thanh, ôm chân hắn mỉm cười tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574255/quyen-8-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.