Từ lúc cuộc chiến bắt đầu Giả Quỳ đã lo chuyện này xảy ra, giờ toàn quân thương vong quá nửa, cuối cùng đã không ngăn được, không cần truy hỏi lý do, rất có khả năng một quân sĩ gặp ác mộng hét lên, kích thích quân sĩ khác căng thẳng cao độ xông vào ẩu đả, thế rồi cứ vậy lan đi, hỗn loạn sẽ không thể khống chế.
Giả Quỳ run run cầm trường đao xuống tường trại, định liều mạng dẹp bạo loạn, nếu không mai chẳng cần địch tới, tự quân mình đã giết nhau chết hết.
Xuống tường trại rồi phát hiện ra, có người khóc, người học sói đấm ngực hú, có người trần truồng nhảy múa, hát mấy bài dâm uế, nhưng không ai đánh nhau, ôm nhau thì có, nhưng khóc hoặc cười.
Không chỉ quân tốt, mà quan quân cũng thế, Giả Quỳ nhìn thấy lão hữu thương tào phó sứ Lưu Đạt đang dùng đầu húc vào tường trại, vội đi tới giữ hắn lại: - Xảy ra chuyện gì thế?
Lưu Đạt ôm chầm lấy Giả Quỷ cười như phát rồ: - Sống rồi, chúng ta sống rồi, Lão Giả, mau thu dọn hành trang, rời cái chỗ khốn nạn này đi.
Giả Quỳ đẩy mảnh Lưu Đạt ra, hét lớn: - Nói cho rõ, chuyện gì, ai hạ lệnh cho chúng ta rời đi?
Lưu Đạt lau nước mắt nói: - Vân soái, Vân soái ở Loạn Thạch pha diệt ba vạn quân Trương Trắc, Trương Trắc đã bị chế tác thành nến đưa tới Đông Kinh, Vân soái thấy nhiệm vụ cầm chân Một Tàng Ngoa Bàng đã hoàn thành, lệnh cho chúng ta rút lui.
Giả Quỳ ngơ ngác một lúc, cười, tiếp đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574248/quyen-8-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.