Chương trước
Chương sau
Từ lúc cuộc chiến bắt đầu Giả Quỳ đã lo chuyện này xảy ra, giờ toàn quân thương vong quá nửa, cuối cùng đã không ngăn được, không cần truy hỏi lý do, rất có khả năng một quân sĩ gặp ác mộng hét lên, kích thích quân sĩ khác căng thẳng cao độ xông vào ẩu đả, thế rồi cứ vậy lan đi, hỗn loạn sẽ không thể khống chế.
Giả Quỳ run run cầm trường đao xuống tường trại, định liều mạng dẹp bạo loạn, nếu không mai chẳng cần địch tới, tự quân mình đã giết nhau chết hết.
Xuống tường trại rồi phát hiện ra, có người khóc, người học sói đấm ngực hú, có người trần truồng nhảy múa, hát mấy bài dâm uế, nhưng không ai đánh nhau, ôm nhau thì có, nhưng khóc hoặc cười.
Không chỉ quân tốt, mà quan quân cũng thế, Giả Quỳ nhìn thấy lão hữu thương tào phó sứ Lưu Đạt đang dùng đầu húc vào tường trại, vội đi tới giữ hắn lại: - Xảy ra chuyện gì thế?
Lưu Đạt ôm chầm lấy Giả Quỷ cười như phát rồ: - Sống rồi, chúng ta sống rồi, Lão Giả, mau thu dọn hành trang, rời cái chỗ khốn nạn này đi.
Giả Quỳ đẩy mảnh Lưu Đạt ra, hét lớn: - Nói cho rõ, chuyện gì, ai hạ lệnh cho chúng ta rời đi?
Lưu Đạt lau nước mắt nói: - Vân soái, Vân soái ở Loạn Thạch pha diệt ba vạn quân Trương Trắc, Trương Trắc đã bị chế tác thành nến đưa tới Đông Kinh, Vân soái thấy nhiệm vụ cầm chân Một Tàng Ngoa Bàng đã hoàn thành, lệnh cho chúng ta rút lui.
Giả Quỳ ngơ ngác một lúc, cười, tiếp đó là ngửa cổ gào điên cuồng, Tây Hạ có mười bốn vạn quân, nhưng tinh nhuệ chỉ có thiết giáp kỵ của huynh đệ Trương Trắc, Trương Giáng, tổng cộng ba vạn, Trương Trắc lấy đâu ra ba vạn quân bị diệt, tối đa vạn rưỡi, nhưng không quan trọng nữa rồi, tin Trương Trắc đã bị chết là đủ, quân Trương Giáng tổn thất không nhỏ rồi.
Điều này có nghĩa là lực lượng của Một Tàng Ngoa Bàng suy yếu, tin tức truyền đi, người Tây Hạ đừng hòng có chuyện đoàn kết như trước được, lệnh của Một Tàng Ngoa Bàng sẽ không còn đủ uy nữa.
Cười một tràng điên cuồng, Giả Quỳ lại ngã bịch xuống đất, cảm giác toàn bộ sức lực mất hết, giật túi nước của Lưu Đạt, thống khoái đổ đầy mặt, nói: - Lão Lưu, mau mau đi báo với phủ tôn, mời phủ tôn rời Tần Vương Xuyên, ta sẽ đoạn hậu.
Phú Bật một mình ngồi trong lều soái, uống hết ly này tới ly khác, không hề có ý định rời đi, quân tốt xếp đội đi qua rất nhiều rồi, mới đầu là quân nhu và thương binh, tiếp đến là đội ngũ quan binh, rồi số sương quân còn sót lại.
Lưu Đạt đi vào lều, nhìn hành trang đã dọn dẹp xong, cười với Phú Bật: - Phủ tôn, đại quân đã rút gần hết, ngài cũng nên lên đường thôi, lần này chúng ta chỉ có công không có tội, ngài cần gì phải đắn đo vì câu nói đó của bệ hạ.
Phú Bật đặt chén rượu xuống: - Ngươi làm quan bao năm rồi, sao chuyện này còn chưa hiểu. Từ xưa quân bảo thần chết, thần không thể không chết, cho dù ta ở lại không được việc gì cũng phải ở lại, nếu không sẽ khiến bệ hạ khó xử, danh tiết của ta cũng tổn hại.
Lão phó quỳ xuống van nài: - Lão gia, người đã làm hết mọi việc có thể rồi, giờ Vân soái đã bố trí thiên la địa võng đợi địch, người đâu cần tử thủ, khi lão nô rời kinh, phu nhân khóc chết đi sống lại, mấy vị thiếu gia cũng cầu xin lão gia bảo trọng..
Phú Bật lại uống thêm một chén rượu nữa, uống quá gấp, ho một hồi, mắng: - Lão phu không đi, chẳng lẽ các ngươi trói ta lại mang đi được à?
Lưu Đạt cười hì hì, lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn ra.
Phú Bật cười phá lên, ông ta tất nhiên không muốn chết vào lúc đắc ý nhất của đời người, lão phó thoáng bất ngờ rồi cũng hiểu ra, vừa lau nước mắt vừa cười, vội vàng mang hành trang ra xe, Lưu Đạt đi tới, trói Phú Bật cho có lệ mời lên xe.
Vương Thiều nằm trên xe trâu nhìn bầu trời xanh thảm, mây trắng mong manh trôi không mục đích, lúc tụ lại, lát bị gió thổi tan tành, khi hắn buồn chán chợp mắt lại một lúc, mở mắt ra thì đã không còn chút mây nào nữa, trời trong văn vắt.
Cuối hè, mặt trời lên chưa lâu đã nóng nực, Vương Thiều lại rất thích mặt trời chiếu lên người, chẳng phải vì lạnh, mà vì toàn thân ngứa ngáy khó chịu, muốn đưa tay gãi vết thương lại không dám, tên đại phu cương thi kia không cho, lại còn phải tránh nước, nên Vương Thiều thấy, mùi trên người mình chẳng khác gì cá muối.
Có điều tâm tình thì rất tốt, thương tích của mình không uổng công, nghe nói Trương Trắc bị giám quân đại nhân biến thành nến rồi, toàn quân của hắn bị diệt, có chiến công này, coi như toàn bộ sự kiện ở Tần Châu trước đó có câu trả lời với triều đình.
Vương Thiều tự Tử Thuần, người Đức An Giang Châu, nhà có tiến sĩ, tham quân chưa được ba năm.
Từ khi quân hầu của Vũ Thắng quân thi đỗ tiến sĩ được sặp đặt vào quân đội, tân khoa tiến sĩ vào quân doanh nhậm chức không còn là chuyện lạ nữa, Vương Thiều là một trong số đó.
Xuất thân khác nhau, tầm nhìn tất nhiên cũng khác, so với đám quân hán thuần túy, hắn càng hiểu ý nghĩa của chiến thằng này, nó đánh dấu Đại Tống thoát ly khỏi thời chỉ biết phòng thủ, bắt đầu tấn công.
Chiến thắng này có ý nghĩa lớn hơn hẳn chiến thắng nhờ thủ thành.
Khi còn là tân khoa tiết sĩ, nhiệt huyết sục sôi, hắn đã thường lập chí lấy lại Yến Vân Thập Lục châu, hoàn thành mộng tưởng bao đời quân thần Đại Tống, kệ cho đồng môn cười nhạo, hắn vì thế còn chuyên môn viết (Binh nhung sách) hiến cho hoàng đế. Không biết hoàng đế có phải xem qua rồi không, dù sao không lâu sau hắn được điều tới Thông Viễn quân Tần Châu, còn chưa kịp làm quan với bộ thuộc đã liên tục tác chiến, rồi cuối cùng bị thương nằm một đống thế này.
Đại phu cương thi ném tới một cái ô, chụp lên đầu Vương Thiều, không thấy mặt trời nữa, Vương Thiều chẳng có việc gì làm, lại lăn ra ngủ. Khi lần nữa tỉnh dậy, phát hiện đội xe thương binh đi vào một cái trại, trại không lớn, nhưng chiến mã cực nhiều, nhìn chiến mã cổ dài, chân cao, biết đây là ngựa Tây Hạ. Vân gia nhiều ngựa tốt nổi tiếng Đông Kinh, năm xưa y lừa Tây Hạ ba nghìn con ngựa đã trở thành truyền kỳ trong dân gian.
Phú hào quan quý sĩ đại phu Đông Kinh rất nhiều, họ không biết cưỡi ngựa, nhưng lại rất thích ngựa, thích nghiên cứu tướng ngựa, chỉ là chợ ngựa Đông Kinh có quá ít ngựa tốt, thế là không ít người nhăm nhe ngựa Vân gia, tiếng tăm Vân Tranh quá thối, trừ thương gia không ai thích tiếp xúc với y, nên dùng nữ quyến muốn chạy đường hầu gia phu nhân, tiếc là người ta luôn khéo từ chối.
Cho nên đám người thèm ngựa mà không được kia, mỗi lần nhìn phó dịch Vân gia áo xanh mũ nồi, trán đóng dấu lại cưỡi ngựa hùng tráng ra chợ mua sắm, dậm chân đấm ngực nói bảo mã bị nhục trong tay nô lệ.
Vương Thiều miễn cưỡng ngồi dậy, thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm đang thèm thuồng nhìn ngọc bội đeo bên hông mình, cười hỏi: - Nơi này là đâu?
Thiếu niên kia bị phát hiện không xấu hổ, còn nghênh mặt nói: - Đây là Thiếu niên doanh, vừa xong ta thấy ngọc bội của ngươi đẹp nên nhìn, không định cướp, ngươi không cần lo.
Vương Thiều nhìn thiếu niên đó một lượt, tuy thái độ hơi lấc cấc, tóc tai gọn gàng quần áo sạch sẽ, tinh thần sáng sủa, biết thưởng thức ngọc, chứng tỏ xuất then không kém, nghe danh Thiếu niên quân đã lâu, đây có thể xem là đội quân thần bí nhất Đại Tống, hắn muốn hỏi chuyện thêm nên thoải mái cởi ngọc bội xuống, đưa tới: - Đây là ngọc bội tổ truyền, nên không cho ngươi được, nhưng xem thì không sao.
Thiếu niên nhận lấy ngọc bội mân mê một lúc, chợt nhớ ra cái gì, cởi cái bình bên hông đưa Vương Thiều: - Uống đi, cẩn thận đừng để Người Chết nhìn thấy.
Vương Thiều biết ngay là nói đại phu cương thi, mở nắp ngửi thấy mùi rượu, mừng rỡ làm ngay một tợp.
- Ngươi thật vô lý, ta tốt bụng mời ngươi uống rượu, sao ngươi lại uống hết.
Vương Thiều chép miệng: - Vô lý là ngươi đó, mời người khác uống rượu, làm gì có chuyện đòi lại giữa chừng. Thấy thiếu niên vẫn hậm hực nói thêm: - Yên tâm, lát nữa ta đi gặp đại soái, thấy ta bị thương nhất định sẽ thương hại, ta xin một bình rượu khác cho ngươi.
- Chỉ còn lại chừng đó thôi, ta trộm ở chỗ Bành Cửu thúc đấy, hán tử Thiếu Niên quân không phải loại hẹp hòi, ngươi uống hết đi. Thiếu niên cười khẩy: - Đại soái giờ suốt ngày ăn đậu thì lấy đâu ra rượu nữa, cho dù là có cũng đã cho thương binh, ngươi muốn kiếm rượu chỗ đại soái là nhầm người.
Vương Thiều ngớ ra, hỏi vội: - Sao, trong quân thiếu lương à?
- Vốn không thiếu mà còn toàn đồ tốt, tự đại soái tổ chức thương cổ mang tới, nhưng ở Tần Châu có rất nhiều người gia trẻ nhỏ, thế là đại soái để họ ăn lương thực tốt, còn mình ăn đậu do triều đình cấp. Triều đình thật đúng là, mới đầu thì đưa tới đầu tằm, sau thì thành đậu nành, giờ là đậu đen, đó là thứ nuôi ngựa, Người Chết còn nói, ăn nhiều hại dạ dày.
- Đám quan văn khốn nạn chó má, bọn ta đánh sống đánh chết trên chiến trường, chúng lại cho ăn đồ của gia súc.
Vương Thiều xuất thân quan văn, tất nhiên nghe không thoải mái, xua tay: - Thực ra không trách bọn họ được, năm nay không chỉ Tây Hạ gặp thiên tai, Đại Tống ta cũng thế, kho lương đã trống rồi, số đậu này không biết từ đâu mà ra, đến quê nhà Giang Châu của ta là quê hương lúa gạo mà nhiều ruộng mà mất trắng.
Một lũ ngốc vô dụng mà thôi, đại soái chẳng phải kiếm được rất nhiều lương thực đấy à, chẳng qua là chia cho bách tính nên mới phải ăn uống kham khổ, lại mang tiếng xấu, trong mắt thiếu niên, Vương Thiều đã thành loại quan liêu không đủ tư cách nói chuyện nữa, Thiếu niên quân đều vô cùng kiêu ngạo, nhất là trải qua đại thắng vừa rồi, đều cảm giác cao hơn quân đội khác một cái đầu: - Xem ra ngươi cũng là quan, muốn uống rượu thì tìm giám quân ấy, ông ta nhiều lắm. Nói xong hết hứng thú bỏ đi.
Vương Thiều nhíu mày, hắn có thể nhận ra thái độ thay đổi của thiếu niên đó, lát sau có hai sương quân mặc áo gai trắng dìu hắn tới một cái lều thông gió mát mẻ, còn mang cơm trưa tới.
Cơm không ngon, nhưng hắn vẫn cố ăn, phải mau chóng khỏe lại, vì dựa theo hành vi của Vân Tranh suy đoán, y dứt khoát tới đây không phải chỉ vì đánh bại Một Tàng Ngoa Bàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.