Thiết giáp kỵ xung phong cần khoảng cách rất dài, như thế mới tích đủ động năng, chúng ùn ùn kéo tới như dòng thủy ngân, mang theo cảm giác chuyên biệt của kim loại nặng lao vào quân Tống, chông chống ngựa đều bị mã sóc hất văng một cách dễ dàng, mỗi một kỵ binh nặng đều là đại lực sĩ nổi danh.
Một số chiến mã dẫm phải những cái hố nhỏ, chiến mã tức thì gãy chân, ném kỵ sĩ về phía trước, không kịp kêu tiếng nào đã bị chiến mã đằng sau dẫm nát.
Đối diện với đòn tấn công như núi lở của người Tây Hạ, Vân Tranh không có nhiều lựa chọn, trong ánh mắt kinh ngạc của Mạc Lỗ Cáp, y dẫn toàn quân rút lui, thậm chí có thể nói là bỏ chạy.
Quân Tống chạy rất gấp, tiền đội biến thành hậu đội, cửa núi chật hẹp không gây cản trợ gì, toàn quân mau chóng biến mất trong hẻm núi, có điều sau ngọn đồi thấp có cờ lộ ra.
Thiết giáp kỵ muốn tăng tốc tới cực hạn cần một dặm, mà khoảng cách hai quân vừa vặn một dặm, giống như điều kiện hoàn mỹ, cho nên Mạc Lỗ Cáp không chút do dự giảm tốc độ, khống chế ở khoảng cách an toàn.
Đó là khuyết điểm của kỵ binh nặng, muốn dừng lại hoàn toàn là rất khó khăn, Mạc Lỗ Cáp kinh nghiệm mượn sườn dốc quân Tống bày trận để giảm tốc độ, nhìn quân Tống vẫn đang chạy chối chết, chửi um xùm, vừa xong không nên giảm tốc mà phải tăng tốc đuổi theo đám nhát gan đó mới đúng.
Trương Trắc cũng đã lên sườn núi, nhìn địa hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574244/quyen-8-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.