Làm xong những việc này, Vân Tranh triệt để nghỉ ngơi, cả giải phòng cũng không đi nữa, ở nhà chơi với lão bà khuê nữ, còn rất chịu khó vào bếp làm đủ món ăn ngon. Cho tới một ngày chuông long phượng trên Huyền Vũ Môn gõ vang vang, liều sai hai lão bà mặc giáp cho mình.
Cùng lúc tù và Vân gia cũng bắt đầu thổi, cờ soái chữ Vân cực lớn từ từ kéo lên, cả con phố yên tĩnh hẳn, âm thanh huyên náo của cuộc sống đều bị tiếng chuông tiếng tù và nuốt chửng. Trong nhà gia tướng đội mũ trụ, đợi khi Vân Tranh tới, tiếng trống tùng tùng truyền thật xa, Vân Tranh ngồi ghế soái, mặt lạnh tanh gập ngón, khi gập tới ngón thứ mười, đại sảnh đã chật kín người.
- Lương Tiếp!
- Có mạt tướng!
- Bành Cửu!
- Có mạt tướng!
- Vân Văn!
- Có mạt tướng!
- Vân Vũ!
...
Vân Tranh điểm tướng xong, nhìn thấy Tô Tuân mặc giáp da trong đám đông, mỉm cười nói: - Tiên sinh giờ là văn thần thuần túy rồi, không cần tới đây.
Tô Tuân cười khà khà: - Theo đại quân viễn chinh lấy về đất cũ luôn là tâm nguyện của Tô Tuân, chức vị thanh quý thực làm người ta thấy vô vị, ba hôm trước đã từ quan rồi, giờ lại tới làm tham mưu cho hầu gia, mong hầu gia không chê.
- Ha ha ha, ta mong mà chẳng được, có tiên sinh, ta yên lòng thêm một phần. Thế cục Tần Châu không tốt, chỉ cần nghe chuông Long Phượng là biết ông ta không chống nổi nữa, Địch soái đã tới phủ Hà Gian, Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574229/quyen-8-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.