Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên dậy rất sớm, gà trong nhà còn chưa gáy đã dậy rồi, trời thì tối om, thoáng cái làm trong nhà náo loạn, nha hoàn phó dịch chạy ngược chạy xuôi, suýt nữa làm khuê nữ thức dậy, Vân Tranh bực lắm, đuổi bọn họ đi cho nhanh, nói khuê nữ không ngủ đủ lớn lên sẽ lùn một mẩu giống mẹ, Lục Khinh Doanh tức lắm từ lúc có bầu nàng đi loại hài cao gót kia nữa đâu. Hôm nay là ngày Vân gia nở mày nở mặt, không thể để lỡ, Vân gia chủ phụ hung dữ tới phòng đám Vân Nhị, Tô Thức chỉ huy nanh vuốt Tiểu Trùng à Họa Mi, moi ba đứa ra, kệ cho bọn chúng kêu gào, nhét vào xe ngựa rời nhà, phải cho đám ngốc khắp thành nhìn thấy trí tuệ của Vân gia. Kết quả là đi sớm quá cho nên cổng thành còn chưa mở, quan trông thành thấy nghi trượng của cáo mệnh phu nhân cũng không coi ra gì, ở đâu hiếm chứ ở đây không hiếm, vừa làu bàu một câu bị gia tướng Vân gia tóm cổ, nếu không phải Lục Khinh Doanh quát ngăn thì quan trông thành hôm nay không còn răng ăn cơm rồi. Một chiếc xe bích du chầm chậm đi tới phía sau đội xe Vân gia, nữ đồng mười tuổi đi tới thi lễ: - Đây có phải đội xe của Văn Tín hầu phủ không? Gia tướng đang bực mình, nhưng không trút giận lên một cô bé, thuận miệng đáp: - Chính thế, trong xe là phu nhân nhà ta. - Xin tướng quân bẩm với Lục phu nhân một tiếng, nói thê tử Phú Bật là Yến thị xin được gặp. Lục Khinh Doanh nghe nói lão bà Phú Bật muốn gặp mình thì lấy làm lạ, giữa đường gặp nhau vốn chỉ cần vén rèm trò chuyện vài câu là được, sao trịnh trọng như thế? Có điều không thể qua loa, phụ thân người ta là tướng quốc Yến Thù, trượng phu là trọng thần, tuy hiện xui xẻo ở Tần Châu, nhưng không phải ai cũng có thể khinh thường. Đám gia tướng liền dùng vải xanh quây một khoảng đất trống bên cổng thành lại, bố trí bàn ghế đơn giản, đặt ít hoa quả, nói với nữ đồng, phu nhân mời Yến phu nhân tới uống trà. Chiếc xe bích du chậm rãi đi tới, hai hàng nha hoàn phó dịch tạo thành tường người che chắn hai bên, chỉ thấy một phụ nhân tuổi chừng ba mươi, mặt không son phấn, tuy áo vải gai, khăn quấn đều, nhưng vẻ phú quý toát ra thì không cách nào che dấu. Lục Khinh Doanh bất giác nhớ tới lời lưu truyền ngoài phố, phú quý nhân gian Yến Thù chiếm tám phần, phú quý tới mức cả thi từ của ông ta cũng được người ta gọi là thi từ phú quý, con cháu trong nhà tài danh vang đội, nhất Yến Kỷ Đạo danh chấn kinh sư, chưa nói tới Phạm Trọng Yêm, Vương An Thạch, Khổng Đạo Phụ, Hàn Kỳ, Âu Dương Tu đều được ông ta tiến cử. Lục Khinh Doanh đúng lễ nghi, uyển chuyển đi tới đón: - Bên đường tiếp khí quý khách, Lục Vân thị thất lễ rồi. - Là Yến thị thất lễ trước, muội muội đừng nói thế, chẳng qua gặp nhau không dễ, nên vội vàng bái phỏng. Yến thị mỉm cười nắm tay Lục Khinh Doanh sóng vai đi vào: - Tỷ tỷ ăn mặc thế này, chẳng lẽ hôm nay cũng muốn ra sông gánh nước? - Đến bệ hạ, nương nương đều hạ mình đi gánh nước tưới đồng ruộng, tỷ sao có thể là ngoại lệ, ngược lại muội muội y phục lộng lẫy, không giống ra sông. Lục Khinh Doanh thở dài một tiếng, chỉ váy lụa trên người: - Chuyết phu thời gian qua bận nghiên cứu quân lược không để ý tới chuyện bên ngoài, hôm qua mới biết chuyện muội đi gánh nước, nên mắng cho một trận. Yến thị ngạc nhiên: - Tôn giả làm trước, chúng ta đi theo, làm sao lại sai chứ? Sao Vân hầu lại mắng muội. - Chuyết phu nói lấy nước tưới đồng ruộng thì không sai, còn nói ruộng thu hoạch thêm được một nắm lương thực, năm sau bách tính có thêm một miếng ăn. Chàng chỉ mắng muội dùng cách quá tệ, tưới nước thế này ngoại trừ lãng phí sức lực thì không ích gì, cho nên hôm nay phái nhị thúc nhà muội cùng muội tới trang tử, lắp đặt ít máy móc, tưới toàn bộ đồng ruộng. - Có loại máy móc như thế sao? Yến thị không ngờ: Lục Khinh Doanh kiêu ngạo đáp: - Chuyết phu đã nói có thì tức là có, muội muội hỏi Nhị thúc, thì ra Nhị thúc bận làm mô hình Hoàng Hà, không thèm để ý tới chuyện nhỏ này, trước kia hạn chưa tới đã vẽ mô hình sai người làm, hôm nay chỉ cần lắp là được. Ài, chuyết phu với Nhị thúc nhà muội nói tới thông tuệ thì còn ai bằng. Đáng lẽ ra phụ nhân khen trượng phu và thúc thúc ở nhà không thể công khai như thế, nhưng Lục Khinh Doanh lại cứ làm. Khiến Yến thị ngạc nhiên lắm, Lục thị xuất thân từ thế gia đại tộc, không thể thiếu hàm như vậy, có điều nghĩ cũng hợp lý thôi, cả hầu phủ rộng lớn không có trưởng bối, trượng phu cưng chiều thì sớm có tiếng trong giới phụ nhân, Lục Khinh Doanh kiêu ngạo chút cũng là lẽ thường. - Tỷ tỷ hôm nay tới thật đúng lúc, chúng ta ra ngoài trang xem Nhị thúc muội lắm máy móc, nếu thành công, nhà tỳ cũng làm một cái, như thế không cần phải vất vả gánh nước nữa rồi, nói ra chúng ta đều là phụ nhân tay không dính nước, vậy mà giờ đây lại xuất đầu lộ diện bên ngoài cũng hơi quá. - Như thế không hay đâu! Yến thị vội từ chối, hôm nay chẳng qua có ý muốn làm quen với Lục Khinh Doanh một chút, không ngờ chớp mắt lại đi xem bí mật bất truyền của người ta, Vân Tranh là người gian xảo khó dây dưa nhất kinh thành, sao lại có lão bà ngốc như thế. Lục Khinh Doanh hào phóng kéo Yến thị lên xe của mình, đợi Cát Thu Yên thi lễ xong, nói: - Chuyết phu nói rồi, bệ hạ bây giờ chỉ biết nghe lời cái người tên Vương An Thạch, ý kiến người khác không hỏi tới, phải biết trên đời này vô số chuyện kỳ diệu, một cái đầu sao có thể tính hết chuyện thiên hạ. - Nhị thúc nhà muội đã nghĩ cách giải quyết hạn hán, tất nhiên phải truyền ra, đây là chuyện có lợi thiên hạ, Vân gia sao có thể dấu đi hưởng một mình, như thế phụ nhân thiên hạ cũng đỡ được vài gánh nước. Yến thị hối hận không thôi, biết mình bị Lục thị lợi dụng rồi, nhưng mình đã lên xe, không cách nào đòi xuống được. Lúc này cổng thành đã mở, xa phu Vân gia quát một tiếng, xe ngựa lên đường hướng trang tử ngoài thành. Đi cũng không lâu, Vân gia trang ở bên khúc sông, do từ hoàng trang chuyển thành sản nghiệp Vân gia, cho nên hương nông vẫn theo thói quen gọi là ruộng quan gia, là vùng đất tốt hiếm hoi ở vùng kinh sư đất chật người đông này, ruộng tốt thượng đẳng chiếm quá nửa trang, gần như không có mảnh đất cằn nào, riêng từ điểm này đã thấy thánh sủng của Vân gia ra sao. Khi Lục Khinh Doanh và Yến thị tới khúc sông thì nơi đó đã thành biển người đông nghịt, tất cả mọi người trong trang đều tập trung nơi này. Yến thị không ngờ Vân gia thực sự đang lắp đặt máy móc, nhìn những bộ phận kỳ quái đặt trên mặt đất, tâm tình có chút ấm ức mới khôi phục lại. Từ sau xe ngựa của Lục Khinh Doanh có bốn người đi xuống, ba thiếu niên niên tóc tai còn chưa chải gọn gàng, mắt lim dim, cùng một nha hoàn. Trừ thiếu niên đi đầu có chút chững chạc, hai người kia ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng chưa tỉnh ngủ, làu bàu trách móc ai đó, bị Lục Khinh Doanh trừng mắt một cái, líu ríu đi ra sông. Năm nay nước sông xuống rất thấp, chỗ nước cạn nhất tưởng chừng người lớn chỉ cần chạy lấy đà một quãng là nhảy qua được, Vân gia trang chuyên một đào một con kênh dẫn nước, guồng quay sẽ đặt ở cửa cái kênh này. Đám thợ mộc đang được Vân Nhị chỉ huy kiểm tra lần cuối, sau đó từ xa vẫy tay vẫy vẫy, biểu thị từng công đoạn đã chuẩn bị xong. Lục Khinh Doanh đứng trên tảng đá lớn ra lệnh một tiếng, hơn trăm tráng hán mình trần kéo bánh xe nước chậm chậm lên khung lắp sẵn. Yến thị nhìn rất chăm chú, không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào, từ khi thấy máng nước lắp lưng chừng không chạy dài, đã thấy cách này của Vân gia hẳn là thành công. Guồng nước thôi mà, chẳng qua là lớn một chút, chỉ cần bánh xe quay được, sẽ đưa gầu nước lên cao, theo máng nước chảy xuống, máng nước lắp cao hơn lòng sông sẽ thuận theo tự nhiên chảy vào ruộng, ngày đêm không ngừng tưới nước. Nhớ tới lúc mình còn là khuê nữ, chơi đùa guồng nước ở hoa viên không ít, sao lại không nghĩ ra lắp vào đồng ruộng của mình? Đơn giản thế sao không ai nghĩ ra, nhưng cũng biết chuyện xảy ra rồi làm Gia Cát Lượng thì dễ lắm, người đi đầu mới đáng kính phục nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]