Chương trước
Chương sau
Khổng Tông Nguyên chẳng ngờ Vân Tranh lại nói thế, quay đầu nhìn phản tặc chết như rạ dưới mã đao và nỏ tiễn, lại nhìn Vân Tranh mặt mày thống khổ, nghi hoặc nói: - Chẳng qua là đám loạn thần tặc tử thôi, sao Vân hầu phải thương xót.
Vân Tranh lắc đầu: - Thiên hạ không đại trị, thế nào cũng có đạo chích xuất hiện, thứ Vân Tranh thương xót là máu họ đổ ra, nói nghe có vẻ giả dối, mỗ một mặt giơ đồ đao không chút dung tình, một mặt thương hại, tình cảm đó không sao xua đi được.
- Mâu và thuẫn luôn đối nghịch, thiện và ác luôn đối nghịch, Mạnh Tử nói:" Không có lòng trắc ẩn, không phải người. Không biết căm giận và hổ thẹn, không phải người. Không biết thị phi, không phải người." Khổng Tông Nguyên thong thả nói:
- Tiên hiền thời xưa quả cũng không có luận định về nhân tính, Mạnh Tử nói nhân chi sơ, tính bản thiện; Tuân Tử nói, nhân chi sơ tính bản ác. Đến cả tiên hiền đều không giải quyết được mâu thuẫn, ngài bảo một hậu sinh mạt học như Vân mỗ phải phân biệt ra sao?
Khổng Tông Nguyên cười lớn: - Người đời đều nói quân hầu cơ trí vô song, vì sao tới nơi này lại trở nên cổ hủ rồi? Chúng ta đứng trên tường cao, tất nhiên phải nói núi non hùng vĩ, đứng bên sông lớn, biện luận nước sông cuồn cuộn.
- Thiện và ác có thể chuyển biến, cũng là tương đối, chúng ta từ khi sinh ra có đủ cả thiện lẫn ác, trở thành thiện hay ác là do giáo hóa, cho nên gia tổ mới thi hành hữu giáo vô loại, muốn thông qua giáo hóa để tuyên dương cái thiện, ức chế cái ác. Không thể giáo hóa tất nhiên phải giết, gia tổ cũng từng nổi giận giết Thiếu Chính Mão, Vân hầu không cần thương cảm cho đám tặc tử tội ác ngợp trời.
Vân Tranh chắp tay: - Thụ giáo. Rồi đi tới bên tường thành, nói với hào thù: - Thổi tù, kết thúc đi, chớ để Diễn Thánh Công phải đợi lâu.
Tiếng tù trầm trầm truyền đi, thế trận gia tướng Vân gia lập tức có biến hóa, không còn chỉ là ngăn chặn nữa, chiến mã tạo thành trận hình xung kích, vứt đi vũ khí mình không quen tay, ngựa đi tới đâu, hoa máu bùng nở tới đó.
Mã Đạt, Trương Thanh điên cuồng hô hào tử chiến, chỉ tiếc rằng bất kể là võ lực, trang bị hay chiến thuật đều thua quá xa, đao kiếm của bọn chúng chém vào khải giáp chỉ tạo ra vệt mờ, chiến đao của Vân gia dễ dàng đâm xuyên giáp da của chúng, nhất là Hàm Ngưu cầm chùy lớn có thể đập bẹp cả người lẫn ngựa.
Khổng Tông Nguyên nhìn cục diện một chiều, than khẽ: - Cái danh vô địch của quân hầu quả nhiên không phải chỉ là lời đồn.
- Võ lực cường hãn tới mấy cũng không phải là câu trả lời cho mọi vấn đề. Năm xưa hoàng đế Thạch Kính Đường đem Yến Vân Thập Lục châu dâng lên cho người Liêu, khiến Đại Tống ta nay không có chỗ hiểm để thủ, kỵ binh của người Liêu rời U, Yến là có thể phóng ngựa tới tận kinh đô, vì đề phòng chuyện này mà vùng Hà Bắc tuy có năm mươi vạn quân, nhưng không thể động đậy, trơ mắt nhìn cha con Lý Nguyên Hạo lớn mạnh, thành cái họa lớn của Đại Tống.
- Vân mỗ có ý lấy lại đất xưa, gia cố biên cương, để bách tính thiên hạ thêm yên lòng an cư lạc nghiệp, không biết Diễn Thánh Công có thể giúp một tay không?
Khổng Tông Nguyên cho hai tay vào ống tay áo, nhìn Vân Tranh không chớp: - Vân hầu hùng tâm đáng khen, lão phu nghe nói thái tổ bản triều từng có lời trước, người thu phục Yến Vân Thập Lục châu sẽ phong vương, ngài có lòng muốn lên vương vị?
Vân Tranh nhẹ nhàng đáp: - Ngay cả vương gia họ Triệu còn an nhàn khắp nơi, một vương gia khác họ thì có được mấy quyền thế? Vân mỗ vốn là nông phu sơn trại nhỏ, ngày ba bữa đã hài lòng.
- Chỉ là lúc thế gian thay đổi, phong vân biến ảo, Vân Tranh không thể vươn mình ra gánh đỡ, nếu thân ở chức vị này thì không thể để làm cảnh. Vân mỗ chỉ muốn đoạt về lá chắn Yến Vân, nếu trời cao thương cho tấm lòng thành này, ngày Yến Vân trở về là ngày Vân mỗ ra đảo xa, sống tiêu dao tự tại.
Khổng Tông Nguyện chắp tay: - Tấm lòng của quân hầu, lão phu bội phục, chỉ là Khổng gia xưa nay chỉ biết giáo hóa, võ không đủ cầm thương lên ngựa, văn chẳng đủ trị quốc an dân, e muốn giúp cũng không được, thực sự là thư sinh chẳng làm nổi việc gì.
Vân Tranh chống tay lên tường thành nhìn chiến đấu dần kết thúc: - Vân mỗ tới đây chỉ để nói với Diễn Thánh Công, Đại Tống muốn khôi phục Yến Vân Thập Lục châu, tác dụng của Khổng gia không thể thay thế, lên trận giết địch ắt có ta làm chủ soái đi đầu, bệ hạ tọa trấn trung quân, còn ngài là gió xuân mưa móc sau chiến hỏa, làm lòng người lắng dịu.
Khổng Tông Nguyện không nói không rằng.
Khổng gia sở dĩ tồn tại qua nhiều vương triều vẫn giữ địa vị sùng cao là vì chưa bao giờ tham dự vào triều chính của bất kỳ vương triều nào, Khổng gia chỉ có đại nho mà không có quan viên, chỉ duy nhất một mạch trưởng tử nhận quan bào, tôn quý mà không có quyền lợi, dù cho quyền lợi thì Khổng gia không vượt ra ngoài huyện Tiên Nguyên, đó là yêu cầu của hoàng gia, cũng là sự tự giác của Khổng gia.
Vân Tranh biết không thể khiến Khổng Tông Nguyên trả lời mình ngay, có quá nhiều dây dưa lợi ích trong đó, chẳng có gia chủ nào nghe ngươi nói vài câu mà máu dồn lên đầu bỏ gia nghiệp theo ngươi vào sinh gia tử, Khổng gia tới hoàng đế còn chưa chắc đã nể mặt, nói gì một hầu tước nhỏ xíu.
Chỉ hi vọng bọn họ đứng về phía quốc gia, mà không phải lúc nào chỉ lo đường lùi.
Lấy một quyển trục ra, Vân Tranh đặt vào tay Khổng Tông Nguyên: - Đây là tâm huyết hơn nửa năm qua của Vân mỗ và Địch soái, mong Diễn Thánh Công ghé mắt.
Khổng Tông Nguyên vừa định nói thì Vân Tranh đã rời tường thành, nhảy lên mình ngựa, chắp tay một cái: - Diễn Thánh công chớ trách Vân mỗ giở thủ đoạn, sau này sẽ thỉnh tội. Nói rồi kẹp bụng ngựa, chiến mã hí dài phóng đi, lúc này trà của Không Viễn Đạt vừa pha xong.
Khổng Tông Nguyên ngồi sững sờ nhìn quyển trục, mà quyển trục gì chứ, rõ ràng là than hồng, một khi cầm vào tay khó tránh khỏi bị bỏng.
Chuyện đã làm xong, tâm tình Vân Tranh rất tốt, bất kể Khổng gia có đồng ý không, nhận kế sách của mình và Địch Thanh rồi, không thể đơn giản vứt bỏ đó được, không sợ ông ta phản đối, chỉ sợ ông ta không nhận thôi, chuyện xong thì tất nhiên phải chạy ngay.
Hàm Ngưu là chàng trai rất có tế bào nghệ thuật, dùng xích sắt xuyên xương tỳ bà của Mã Đạt và Trương Thanh vào với nhau, lại dùng thừng quấn quanh cổ chúng rồi buộc vào chân, làm chúng chỉ có thể quỳ, đứng lên là dây thừng xiết cổ chết ngay. Lại còn kiếm ít hoa tươi gài khắp người chúng, Hàm Ngưu không quên lời lão gia, quà là phải văn nhã, hắn cho rằng hai món quà biết bò cắm chi chít hoa là văn nhã lắm rồi.
Vân Tranh chỉ huýt sáo một cái, Hàm Ngưu tiếc nuối rời món quà của mình, đánh xe ngựa về đại đội.
Chết mất ba người, bị thương ba sáu người ở các mức độ khác nhau, đi theo Vân Tranh là bọn đã xác định trước rồi, không ai oán thán, buộc xác đội hữu lên ngựa, nhân lúc trời chưa tối hẳn, theo tướng chủ về Trâu thành.
Về tới nơi thì sao sáng đầy trời, Bao Chửng cùng một đám quan viên vẫn bận rộng tíu tít, một đám người quỳ trước huyện nha, khóc lóc kể lể tao ngộ của mình, làm người nghe không ai không rớt nước mắt.
Vân Tranh thì không, thậm chí y căm ghét loại người này còn hơn Mã Đạt, Trương Thanh, một cái thành hơn ba vạn người bị một trăm tên binh sĩ khống chế, còn mặt mũi nào đi than thở, nói cái gì mà thê nữ bị làm nhục, lương thực bị cướp, cửa hiệu bị đốt cháy. Lúc đó sao không có ai đứng ra hô một tiếng "dừng tay!", kẻ không biết đấu tranh không biết bảo vệ những thứ thuộc về mình thì cũng đừng than khóc gì cả.
Nếu lúc đó một trăm tráng hán đứng ra, dù không giết được Mã Đạt, Trương Thanh thì cũng đuổi được chúng đi, kẻ nào kẻ nấy nấp trong nhà như chim cút là sao? Có lẽ khi đám người kia khinh nhục thê nữ hàng xóm, bọn họ chỉ vỗ ngực thở phào, may mà chúng không vào nhà mình.
Khi Vân Tranh tới nơi, cả đám người không dám khóc nữa, không phải vì máu dính trên người quân tốt theo sau y, mà chính vì sát khí tỏa ra trên người Vân Tranh, bọn họ có thể cảm nhận được.
Chỉ có một đứa bé sáu bảy tuổi ôm chân Vân Tranh hỏi kẻ xấu ức hiếp mẹ nó đã bị giết chưa?
Vân Tranh ngồi xuống, lấy ngón tay quệt máu chưa khô trên giáp Hàm Ngưu, chấm vào trán tiểu cô nương: - Kẻ xấu ức hiếp mẹ cháu bị đại thúc cao lớn này chặt đầu rồi, thù của mẹ cháu đã được báo, cho nên mẹ cháu đã rửa được hết xỉ nhục, sau này kẻ nào dám nói ra nói vào một câu, cháu kể với huyện lệnh, ta sẽ quay lại chặt đầu kẻ đó.
Hàm Ngưu rất biết phối hợp, vung rìu bổ rầm một cái vào cây hòe to bằng miệng bát bên cạnh, cái cây gãy làm đôi, đám người kia mặt càng tái mét, lùi thêm mấy bước nữa.
Vân Tranh cho tiểu cô nương một miếng thịt trâu khô, bảo mang về cho mẹ mình, nhìn cô bé hoan hỉ chạy đi mới vào đại đường, mệt mỏi chắp tay với Bao Chửng rồi ngồi xuống ghế, tuy không chiến đấu nhiều, nhưng liên tục chạy hai trăm dặm đường, không mệt cũng không được.
- Vân hầu, tặc tù đã bị bắt chưa? Bao Chửng do dự một lúc rồi vẫn hỏi:
- Chém chết hai trăm tên, số còn lại cùng Mã Đạt, Trương Thanh đã tặng cho Diễn Thánh Công?
- Tướng sĩ có thương vong không?
Câu này còn chút tình người, Vân Tranh trả lời: - Chết ba người, thương tích vài chục.
Bao Chửng đi tới trước mặt Vân Tranh, khom người thi lễ, sau đó ra ngoài sai người chuẩn bị cơm và nước nóng, cùng đại phu khám bệnh cho thương binh, an bài xong mới quay lại: - Vân hầu, xin hãy ở lại thêm một ngày, nếu đã là đi săn thì cũng phải có ít con mồi mang về, nếu không khó ăn nói.
Vân Tranh đã làm xong việc, y chẳng có hứng thú với Trâu thành, y không có thiện cảm với bách tính nơi này, tắm rửa xong, tắm nước nóng rồi ngủ một lèo cho tới khi mặt trời lên ba cây sào.
Năng lực quản lý của Bao Chửng rất xuất sắc, chỉ trong một ngày một đêm, Trâu thành đã khôi phục sinh cơ, ít nhất khi Vân Tranh thức dậy tản bộ, đã phát hiện một ít cửa hiệu mở cửa buôn bán, đường phố có người vội vã qua lại.
Gia tướng Vân gia không ngừng đi lại tuần tra xung quanh, bách tính không dám tới bắt chuyện với những vị quân gia mặt mày lạnh tanh này, nhưng có vài lão nhân trẻ nhỏ, mang tới cho bọn họ ít bánh trái nước uống.
Tới buổi trưa, Mã Đạt và Trương Thanh được Khổng Viễn Đạt đưa tới Trâu thành, Vân Tran trao người cho hỏ chỉ là thể hiện một loại ý tứ, bọn họ không có công bắt giặc, tất nhiên sẽ không áp giải lên kinh.
Hầu Tử hất nước vào mặt cho bọn chúng tỉnh lại.
- Đáng rồi, một tháng qua lão tử chơi nữ nhân đủ một đời, thê nữ của tri huyện cũng chơi rồi, thiên kim phú hào cũng ngủ rồi, chết cũng đáng. Trương Thanh không ngừng lảm nhảm lấy dũng khí cho bản thân.
Mã Đạt không nói gì cả, chỉ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Bao Chửng sai người đưa hai người bọn chúng đi giễu phố thị chúng, sự phẫn nộ của bách tính Trâu thành cần có chỗ phát tiết, bảo sai dịch nói với bách tính, chỉ cần không được dùng đá ném chết, ngoài ra muốn làm gì chúng thì làm.
Vân Tranh đọc Thủy Hử, thấy trên đó có ghi người Tống có thói quen ăn thịt kẻ thù, vốn dĩ tưởng đó chỉ là cách nói khoa trương, địa loại thể hiện phẫn nộ tột cùng, không ngờ thực sự có người muốn xin thịt về nấu ăn, còn mang chậu hoa lan quý giá trong nhà ra đổi thịt.
Hầu Tử nhìn hán tử cường tráng kia, gãi đầu không hiểu, lúc thê tử hắn bị vũ nhục thì hắn đi đâu, giờ thống khổ như vậy là vì cớ gì? Hầu Tử định về hỏi Bành Lễ tiên sinh, ông cụ rất hiền hòa, chỉ cần là người chịu khó học hỏi sẽ giải đáp đến nơi đến chốn, không giống lão gia, nói dăm ba câu là đá đít.
HẾT Q7!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.