Đại thanh mã phi nước kiệu trên bình nguyên, thi thoảng lại hí dài vui vẻ, lâu lắm rồi nó mới thỏa sức tung vó thế này, không chỉ ngựa vui mà người cũng vui, Vân Tranh từ lúc rời Vân gia trang tử cái mồm y cứ ngoạc ra cười mãi, không khép lại được, thật ra lúc đó mà không đi cho nhanh, có khi đã cười phụt ra rồi, ai ngờ Hoa Nương lại dễ bị lừa như thế. Ha ha ha, cuối cùng cũng chơi được Hoa Nương một vố rồi, chuyện Hoa Nương và Tiếu Lâm, y đã vượt qua được từ lâu rồi, có chút lấn cấn thì hôm nay cũng đã giải quyết hết, lòng vô cùng khoan khoái, trốn mình mấy năm, làm như mình xấu xa lắm ấy, tức thật.
Nếu là nữ nhân khác thì Vân Tranh dù đau khổ tới mấy cũng chẳng làm việc này, nhưng là Hoa Nương thì không thành vấn đề, chỉ cần không thực sự có ý định làm việc có lỗi thì không cần áy náy gì hết.
Có điều lúc nãy diễn hơi quá một chút thì phải, với sự tinh quái của Hoa Nương, khi định thần lại sẽ nhận sơ hở ngay, chắc lúc này đang nghiến răng nghiến lợi căm tức lắm đây, nhưng làm gì được lão tử chứ? Tới Vân phủ tìm mình trả thù à, thách, mỡ dâng tới miệng, xem lão tử có tha không?
Ha ha ha, chẳng trách người ta nói nhân chí tiện ắt vô địch.
Theo sau Vân Tranh là hai trăm kỵ sĩ giáp đen xì xì, đoàn người hăm hở tiến về phía đông, mục tiêu Sơn Đông Khúc Phụ.
Khúc Phụ hiện có tên là huyện Tiên Nguyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574191/quyen-7-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.