Nhìn mấy tên quân tuần phô bị trói gô cổ dưới đất, Vân Tranh bực bội không nói ra lời, chẳng biết làm sao với đám này, nhìn một cái là biết rồi, chúng chẳng phải tử sĩ của ai hết, chẳng phải là đóng giả, là quân tuần phô thật, là cái loại tôm tép ngu dốt, nhận cửa người ta chút ân huệ nhỏ, mời uống vài chén rượu, nghe xúi bẩy khích bác rồi đẩy xe thủy long chứa dầu hỏa đi đốt khắp nơi. Bị bắt cũng không biết chạy hay chống cự, khi gia tướng Vân phủ xông tới, bọn chúng vẫn cố ra sức phun dầu lửa vào nhà, thấy người ta đến là giơ tay chịu chói luôn, còn làm như mình anh hùng hảo hán lăm. Quân tuần phô là đội cứu hỏa chuyên trách của Đông Kinh, chuyên cứu hỏa thì cũng giỏi phóng hỏa, ba viện tử phía nam của Vân gia cháy rất đều, lửa bốc cao tới hơn mười trượng, thêm vào lửa của nhà Địch Thanh, làm cả ngõ sáng rực. - Chuyện này gọi là mưu phản, sẽ chu di tam tộc đấy, các ngươi có biết không? Vân Tranh tò mò nhìn mấy thằng ngốc nồng nặc hơi rượu làm người ta nhăn mày: Một tên có vẻ là đầu mục giọng vẫn hơi lè nhè: - Ngươi lừa mỗ, mỗ chỉ lỡ tay đốt nhà ngươi, coi như tội phóng hỏa, đi đầy ba nghìn dặm, làm gì nghiêm trọng như thế. Nói tới đó nhìn thế lửa ngợp trời trước mắt, hơi do dự: - Cháy hơi to một chút, cùng lắm thì mỗ lấy cái mạng này đền ngươi, mười tám năm sau lại thành một trang hảo hán. Vân Tranh nhắm mắt lại vừa giận vừa thương, đầu óc người Đông Kinh này hỏng hết cả rồi: - Nhận là tốt, sợ các ngươi không nhận, nếu các ngươi chỉ đốt nhà ta, đoán chừng đi đầy hoặc đền mạng là đủ, nhưng theo như ta biết các ngươi còn đốt cả Quốc Tử giám, Khai Phong phủ, nhà Địch xu mật sứ, theo xu thế này, đoán chừng nhà mấy vị tể tướng cũng khó thoát, ngươi là người kiếm ăn ở kinh thành, hành vi của các ngươi không gọi là mưu phản thì gọi là gì? Càng nói càng giận: - Ngươi nghĩ bồi thường cái mạng mình là đủ à? Đồ ngu xuẩn, bị người ta lừa rồi, chậc chậc, vì vài đồng tiền mà khiến phụ mẫu thê nhi đều bồi táng theo, đúng là hảo hán tử nghĩa khí ngút ngàn đấy, Vân mỗ bội phục. Một tên quân tuần phô khác quát: - Ngươi nói láo, bọn ta chỉ đốt mỗi nhà ngươi thôi, là vì giận ngươi ngông nghênh đánh ngự sử, làm Đại Tống không còn cương thường, thường ngày hung hăng phách lối, dẫn sĩ tốt đi ức thiếp bách tính, ăn uống không trả tiền, ép mua ép bán, cưỡng đoạt dân nữ, không cho nên mới định cho ngươi một bài học, không phải tạo phản. Hay hay, giỏi cho đám ngự sử ngôn quan, bao nhiêu thứ bẩn thỉu đổ hết lên đầu Vân gia rồi, không khó suy đoán, mỗi nhóm đi đốt nhà sẽ có một tên tử sĩ lấy lý do nào đó kích động, không hề biết hành động của các nhóm khác. Vân Tranh sai người xách đám hồ đồ lên tường, chỉ sang bên trái: - Bên cạnh là nhà xu mật phó sứ đúng không? Không đợi hắn trả lời, vặn đầu sang hắn sang phía nam: - Đó là Quốc tử giám, chính xác chưa? Nhìn cái bộ mặt đần ra từng chút một của bọn chúng, tức mình cho một cái tát, chỉ phía đông đang cháy rực nửa tầng trời: - Các ngươi là người của Quân tuần phô, hiểu rõ địa hình kinh thành nhất, vậy thử nói cho ta đó là chỗ nào, ta nhớ không nhầm thì là phủ nha Khai Phong, một dải đó là chỗ quan viên sinh sống, ngươi nghĩ cháy một phủ nha có lửa lớn thế không? - Hừ, còn may hoàng cung chưa cháy, nếu không đừng nói chu di tam tộc, mà là chu di cửu tộc đấy. Mấy thằng ngốc mặt càng ngày càng tái dại, hơi rượu rõ ràng đã bay hết, hai chân không đỡ được người nữa, vừa bảo gia tướng buông tay là chúng nhũn người như đống bùn nhão vô dụng. Vân Tranh thương hại vỗ vai: - Ta biết các ngươi bị lừa, nhưng Đại Tống ta đối xử với tội mưu phản không phân biệt chủ mưu hay đồng lõa, bắt được là trừ cỏ tận gốc, không còn được nào khác. Ta không đánh các ngươi làm gì cả, so đo với một kẻ sắp bị chém đầu cả nhà làm gì, Lão Liêu, lục soát bọn chúng, đừng để chúng uống thuốc độc tự sát, sau đó đưa tới Ngũ thành binh mã ti, coi như nể mặt Lão Thạch, mà ta đoán các ngươi không có thứ xa xỉ thuốc độc gì đó đâu hả, ngươi ta chỉ định lợi dụng các ngươi như chó ghẻ thôi. Lão Liêu đùng đùng nổi giận, lục soát người đám ngốc, quả nhiên chẳng có thuốc độc, căn bản không nghe bọn chúng gào khóc van xin, sau đó ném lên xe trâu, sai người đưa tới Ngũ Thành binh mã ti. Vì lửa cháy quá lớn, không ai có thể tới gần cứu hỏa, mãi sau này có thêm Quân tuần phố vội vội vàng vàng kéo xe thủy long chạy tới, nhưng bách tính xung quanh thấy người của Quân tuần phô là xông ra đánh, thế là chạy chối chết... ai dám để bọn chúng cứu hỏa nữa, thậm chí binh sĩ của Ngũ thành binh mã ti cũng là đối tượng bị tấn công. Đến khi trời sáng, thế lửa mới nhỏ dần, phó dịch Vân gia cùng hàng xóm ném vào lửa vô số bóng đái bò đựng đầy nước, mới dập tắt được lửa. Trong nhà tự có lão bà ra mặt cám ơn hàng xóm, mời cơm, Vân Tranh thì cùng Địch Thanh ngồi xe ngựa lên triều. Còn chưa tới canh năm, phương đông le lói chút sắc trắng như bụng cá, sương sớm lãng đãng, đường phố vẫn náo loạn khắp nơi, sắc mặt người đi đường rất kém, không có nhiều quân sĩ, sai dịch nha môn, nhưng có rất nhiều người cầm gậy gộc tự giác tuần tra đường phố, đó là phản ứng đầu tiên của bách tính khi phát hiện ra quan phủ không đáng tin. Có lẽ đây là mục đích mà kẻ giật dây muốn đạt tới. - Cả nhà Trương Tuấn hẳn là chết rồi? Địch Thanh đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên hỏi: - Tiểu tử cũng nghĩ là chết rồi, hắn mà không chết thì kẻ đằng sau sẽ phiền lớn. Vân Tranh thuận miệng đáp, lấy bánh bao nóng từ hộp thức ăn ra đưa cho Địch Thanh: - Dù sao qua chuyện này, Đông Kinh sẽ hoàn toàn ổn định lại, chuyến này chúng ta oan ức, nhưng ngươi đừng nên ép bệ hạ quá, không phải chuyện tốt. - Vân gia không quan tâm, chỉ có một yêu cầu là xây lại ba trạch viện là được, xử lý ra sao tùy bệ hạ, Địch công xem, phủ Khai Phong còn cháy thảm hơn chúng ta. Vân Tranh vén rèm xe chỉ ra ngoài: Địch Thanh chỉ liếc mắt một cái về phía phủ Khai Phong vẫn còn đang bốc khói, tiếp tục ăn bánh bao, thương người chẳng bằng thương thân, lão thê và nhi tử chỉ biết dậm chân chửi bới đám quân tuần phô phóng hỏa, chẳng nhớ mình vừa sáng sớm đã phải lên triều, không chu đáo như lão bà Vân Tranh, vừa bế con vừa sai người làm việc, đâu vẫn vào đó. - Bánh bao ngon, cháo cũng ngon, mai ta phái tiểu thiếp sang nhà ngươi học, buổi sáng ăn thứ này cho nhẹ bụng thoải mái. Địch Thanh đúng là người phương bắc, thích thứ làm từ bột mì: Nhà bọn họ cách hoàng thành không xa, ăn sáng xong thì xe ngựa cũng đã tới ngoài cửa cung, nếu bình thường sẽ còn đến nhanh hơn nữa, nhưng hôm nay xuất hiện thêm bốn năm trạm gác, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, thậm chí còn vén cả rèm xe lên nhìn vào trong. Chưa tới giờ mở cửa cung nhưng phía trước cổng Tuyên Vũ đã rất đông đúc, quan viên túm năm tụm ba thành từng nhóm, mặt mày kích động, trước cửa cung có tới ba lớp rào chắn gỗ, còn có cả kỵ binh đi qua đi lại, chậu lửa, đuốc đốt sáng rực, xua đi không ít cái lạnh của buổi sáng mùa đông. Vân Tranh vừa mới nhảy xuống xe lập tức trở thành tung tâm của đám quan viên. Hôm nay Vân Tranh mặc một thân quan bào dài chấm gót, áo trong trắng, cổ tròn, choàng khăn lông, tất trắng cho vào giày da đen, ngọc kiếm, ngọc bội không thiếu thứ gì, bên hông đeo gấm tết thành hình tì hưu đại biểu cho quan tam phẩm, tay cầm triều vật màu ngà. Thêm vào khuôn mặt như ngọc, thân như tùng, đứng trong đám võ quan mặt phì bụng phệ, khác nào hạc đứng giữa bầy gà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]